Kỳ thi đại học năm đó tôi thi khá tốt, điểm số cũng không có gì để phàn nàn. Nhưng rồi cuộc đời luôn có cho ta những ngã rẽ, vài chuyện xảy ra. Cuộc đời đẩy tôi vào con đường mà tôi còn chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi vì chuyện gia đình mà chọn học một trường đại học ở quê nhà, Nha Trang rất tốt nhưng đơn giản nó không phải là ước mơ của tôi
Dù nói thế nào thì khoảng cách giữa Sài Gòn và Nha Trang không phải quá gần mà cũng chẳng phải quá xa, nhưng đã là khoảng cách thì chắc chắn có trở ngại
Dù sao thì mọi thứ đã vậy, giành chút thời gian để nói về mấy đứa bạn của tôi vậy
Lũ bạn cấp II, cấp III của tôi
Tí Ngão thì cũng như tôi chọn Đại học Nha Trang làm điểm đến tiếp theo nhưng là khoa Kỹ Thuật Oto, sau này có tiền mua xe hơi thì có hư cũng an tâm
Đạt Kòi chọn học Sư phạm toán ở Cao Đẳng Sư Phạm Nha Trang nhưng rồi một năm sau nó chọn thi lại vào khoa Xây dựng Đại học Nha Trang
Hí Nguyễn chọn con đường bươn trải từ rất sớm, nó không học tiếp và lao vào đời để kiếm tiền
Minh Trí chọn khoa Cơ khí Đại học Sư Phạm Kỹ Thuật
Công Danh theo bước thằng Trí cũng chọn cùng trường nhưng theo khoa Công nghệ thông tin
Mấy đứa con trai trong lớp tôi cũng vậy, lũ lượt rời quê hương vào Sài Gòn hoa lệ để đi tiếp trên con đường học vấn, ai ai cũng đã chọn cho mình bến đỗ tiếp theo của cuộc đời
Ước mơ Sài Gòn vẫn cháy bỏng trong tôi, khi mà Minh Trâm đã đỗ vào nghành luật Kinh Tế ở Đại học Kinh tế TP.HCM
Thật sự học tại một trường đại học ở quê nhà, tôi có cơ hội gặp lại rất nhiều bạn học thời cấp II, bạn bè cấp III có thể chọn Sài Gòn là phần đông, còn bạn bè cấp II của tôi thì hầu như chọn học ở thành phố này, chỉ một số ít đến những nơi khác học, vài đứa theo tôi biết vì khó khăn gia đình mà đã chọn con đường va chạm với xã hội. Mà dù chọn con đường nào thì chúng ta sớm hay muộn vẫn phải đối mặt với xã hội đầy khắc nghiệt. Còn mọi người sẽ mãi mãi là bạn của nhau
Đại học Nha Trang tọa lạc ở vị trí rất đẹp. Nó nằm trên một ngọn đồi, hướng mặt về phía vịnh Nha Trang. Tách biệt mình ra khỏi sự nhộn nhịp của thành phố du lịch, nơi này thật sự cũng không tệ
Bản thân tôi cũng không còn quá khó khăn khi tiếp xúc với một môi trường mới, nhưng thật sự thì lên đại học ta sẽ cảm nhận được mọi thứ nó không hề giống như ở cấp II hay cấp III
Bạn có thể đơn giản là cho những tiết học trôi qua nếu nó cắt ngang giấc ngủ của bạn, thay vì phải hì hục thay đồ rồi lao như bay lên trường. Bạn có thể ngồi thản nhiên ăn sáng dù lúc đó có thể đã là 8 giờ sáng và tiết học thì bắt đầu từ tận lúc nào rồi. Và như một ai đó từng nói “ điểm danh chính là sự thể hiện yếu kém trong khả năng giảng dạy và thu hút sinh viên của giảng viên”. Nhưng mà thú thật sau khi bắt đầu vài tháng tôi tin rằng nếu không điểm danh, nguy cơ giảng viên ngồi nói chuyện một mình là rất cao
Khi bản thân thích nghi với điều này quá nhanh làm cho tôi có đôi chút sợ hãi. Cuộc đời bạn nên có một mỏ neo để có thể giữ cho bản thân luôn có một thứ neo mình lại và để ta không đánh mất chính mình
Vào đại học tựa như bước vào thế giới khác vậy. Trong thế giới ấy chẳng ai ép bạn phải học hành cả.
Tôi ở kí túc xá của trường đại học. Nó nằm hẳn trong khuôn viên trường, việc đi lại rất thuận tiện và dễ dàng. Tôi và đám bạn cùng phòng thì giở đù trò quậy phá vì thằng nào cũng xa nhà và ký túc xá của chúng tôi thì rất đặc biệt, nam nữ lại ở chung trong cùng một tòa nhà, các bạn biết rồi đó, với mấy thằng con trai mới lớn thì như vậy nó khiến lũ bạn chung phòng của tôi không bao giờ yên thân.
Đại học là nơi mà bạn gặp được người đến từ khắp nơi, ở đây cũng vậy chỉ riêng phòng chúng tôi 6 đứa thì cũng chỉ có tôi với một đứa nữa là người Khánh Hòa, còn nào là Bình Định, ĐakLak, có cả Hà Nội nữa.
Có một thằng ở Ninh Thuận mỗi lần nhắc đến là tôi lại cảm thấy nó vì gái mà bán bạn bè không thương tiếc, mỗi lần nó về quê là lại mang quà quê lên, nhưng vấn đề ở đây không phải là nó mang lên gì để đút vào cái bụng đói chúng tôi hay không mà là mỗi lần nó mang lên thì thứ đầu tiên nó làm là mang qua phòng gái bên cạnh để tặng, còn những người anh em trên bến dưới thuyền thì chỉ được vớt cặn. Chỉ nghe mấy em phòng bên cảm ơn là nó mờ con mắt rồi
Lũ cùng phòng chúng tôi còn rất biết hưởng thụ những năm tháng đại học này, ngày lên lớp mà mặt thằng nào bước ra khỏi phòng cũng ngáp ngắn ngáp dài, còn chiều thì lại kéo nhau xuống biển Hòn Chồng, mà tắm thì ít mà ngắm gái thì nhiều
Một hôm vừa ôn thi về thì lũ trong phòng đang ngồi suy tính gì đó rất chăm chú, thì ra lại đang bàn luận rủ nhau đi chơi, do mới làm quen được vài em bên lớp kế toán, đúng là không bao giờ có thể thoát ra khỏi gái gú. Tôi chẳng đủ sức để quan tâm, nhưng vẫn khá hào hứng khi ngồi nhìn bọn này thử đồ, tụi nó còn gọi thêm vài bạn nữ phòng bên cạnh qua đánh giá, lời khuyên của một cô gái đáng giá hơn chục thằng đàn ông, điều này tôi cũng tin
Sau giai đoạn đầu chúng tôi có một tháng học quốc phòng, đúng vậy, bạn không đi nghĩa vụ thì bạn vẫn phải sẵn sàng khi tổ quốc cần, đấy là mục đích, không cần biết là bạn trộm gà hay bắt chó bạn vẫn phải học cho qua
Những buổi học lý thuyết chen cả trăm mạng người trong phòng, từng có lúc trong đầu tôi suy nghĩ, thầy quân sự trên bục thật sự hy vọng gì ở những thằng đang ngồi ở dưới này. Dạy cả đọc bản đồ với đánh dấu cho pháo binh thì tôi thực sự bó tay rồi, dù có nhồi thêm nữa chúng tôi cũng không thể nào hiểu được đâu, cứ vứt chúng em khẩu AK là được rồi. Thực hành có lẽ là phần bớt nhàm chán hơn nhưng cũng mệt hơn, không phải vì tập ráp súng càng không phải vì màn ngắm gà trúng vịt của lũ chúng tôi, mà là cái nắng như thiêu đốt làm ai cũng mệt mỏi
Chí ít thì một tháng đó trôi qua tôi vẫn lành lặn sống sót trở về
Còn chuyện tôi và Minh Trâm vẫn vậy, chẳng tiến cũng không lùi. Những cuộc nói chuyện qua màn hình, tôi có cảm giác, mối quan hệ của tôi và cô ấy nằm ở sự lưng chừng. Minh Trâm không rõ ràng khiến tôi càng thêm bối rối
“ Thế học quân sự thế nào?”
“ Cũng bình thường, có điều mấy ngắm tự động nó bị lỗi làm tao không ngắm trúng đích được”
“ Có thật thế không, hay lại người bắn dỏm đổ thừa máy” tôi có thể nghe thấy cô ấy đang cười ở đầu bên kia
“ Đan mạch, mày không nên nghi ngờ khả năng của tao. Thế trường mày thế nào?”
“ Trường tao ổn lắm, bạn bè cũng không tệ, bạn cấp III vô Sài Gòn cũng nhiều”
“ Không phải một mình là tốt rồi, đỡ có cảm giác xa quê”
“ Sao lại không phải một mình, cuối tuần chả có ai qua thăm tao cả”
“ …………………………”
“ À mà trường tao tuần sau tổ chức mừng tân sinh viên, nghe bảo vui lắm, mấy đứa bạn cùng phòng rủ tao đi”
“ Này, đừng có để mấy đứa trai đẹp mã dụ dỗ đấy”
“ Sao lại thế”
“ Thì ít nhất mày cũng phải để tao có cơ hội theo đuổi mày đã chứ” tôi nói với giọng nghiêm túc
“ Phải để xem xét đã, đảng bộ phải họp mới biết được” Minh Trâm lại nữa đùa nữa thật
Chỉ cần có thế, tôi có thể vui cả ngày
Bản thân tôi thì vẫn miệt mài với những kế hoạch của riêng mình, có lẽ tôi biết ngôi trường này sẽ chỉ là một bến đỗ tạm thời dành cho mình mà thôi, vì vậy mà tôi luôn đi học ở đây với một tâm trạng rất thoải mái. Tôi vẫn đăng ký những lớp ôn thi toán lý cho kỳ thi đại học năm sau, một tuần 6 buổi, đều đặn và đúng nhịp tôi lại đạp trên con xe đạp đi ven theo cung đường biển đẹp nhất nhì đất nước để đến lớp ôn thi
Ngoài thời gian đó ra tôi làm gì ư, với nhiều người muốn ôn thi lại sẽ là những buổi học thêm triền miên những ngày dài trong phòng để nhồi nhét mớ kiến thức với mong muốn đạt được điểm số mong muốn. Còn có lẽ với tôi, dù thi lại nhưng đại học quả là một môi trường có sức thu hút đối với bản thân mình, tôi thích những buổi lên giảng đường, thích cái không khí đó, tôi cảm thấy thoải mái, những hôm rảnh tôi lại cùng mấy đứa bạn ra net làm vài ván game
Ở đây tôi cũng gặp lại Vi Thảo, cô bạn cùng bàn thuở nào, tình cờ một hôm tôi học môn thể dục thì cô ấy đi ngang qua với vài người bạn. Khi thấy tôi thì lại nhìn một hồi lâu, có lẽ là vì ngạc nhiên hoặc là vì không nhận ra tôi chăng. Mất một lúc xác thực Vi Thảo mới vẫy tay
Em chỉ tay xuống ghế đá ở gần chỗ đó rồi ngồi xuống, hiểu ý của Vi Thảo, nhưng dù sao trước đó tôi cũng phải hoàn thành bài chạy của mình rồi kết thúc tiết học đã. Sau đó tôi lặng lẽ đến ngồi xuống, mọi thứ như trở lại những năm tháng lớp 9 ấy.
Tôi vừa mới ngồi xuống thì Vi Thảo đã nói
“ Suýt chút nữa là không nhận ra rồi đấy, sao lại ở đây?” trao cho tôi cái nhìn đầy nghi hoạt
“ Ở đây thì sao, mát mà” tôi cố tình không muốn hiểu những gì em hỏi
“ Này, sau bao năm cậu vẫn không thấy nghiêm túc lên chút nào thế” Vi Thảo đã quen với kiểu nói này của tôi
“ Thì như vậy mới là mình chứ. Thế mới đi học về à?”
“ Cũng đúng thế mới là cậu. Nãy tớ học ở G1”
“ Thế sao lại đi đường này, ở K7 à”
Sau ngần ấy năm tôi thật sự cũng không biết phải nói gì với em, thời gian tạo ra thứ khoảng cách thật đáng sợ
“ Ít nhất thì sự thông minh có vẻ không giảm sút lắm. Mà tớ cũng có nghe chuyện của cậu rồi” em nhìn tôi với ánh mắt trả lời cho đàng hoàng vào
“ Tin tức nhanh nhạy thế. Không phải bây giờ vẫn rất tốt sao”
Tôi nói tiếp
“ Với lại ở nhà cũng chán nên xuống đây học, sẵn ôn thi luôn. Học ở đây vui mà, chứ cứ ở nhà rồi ôn thi chắc trầm cảm”
“ Ừ, ở đây đúng là khá tốt đấy chứ, nhưng mà nó không giữ được cậu”
“ Cậu biết tớ mà. Về thôi, K7 cùng đường, cùng đi về đi”
Ừ chính là như vậy, sau nhiều năm trôi qua, tôi lại có thể cùng cô gái ấy đi về
“ Ở đâu mà kêu cùng đường”
“ K5”
“ K5 mà kêu cùng, não chập dây nào rồi” Vi Thảo suýt chút nữa là đã hét lên
“ Mệt quá thế có về không, không là về mình đấy”
Cuối cùng trên con đường rợp bóng mát từ những cây cổ thụ đó, hai con người của năm tháng xưa cũ rảo bước cùng nhau. Buổi chiều hôm ấy tôi đã gặp lại cô bạn cùng bàn năm nào, một cảm xúc thật lạ…..
Tôi dừng bước trước bậc thang vào K7, Vi Thảo ngoảnh đầu lại ngập ngừng mất một lúc mới phát ra thanh âm
“ Tối thứ 7 tuần sau cậu rảnh không?”
“ Để xem” tôi nhớ xem là thứ 7 tuần sau mình có làm gì không “ Rảnh” tôi cố nói không quá lớn
“ Vậy thì tối đó dành cho tớ nhá, không được quên đâu đấy”
“ À, ừ”
“ Tớ có face cậu rồi, có gì tớ sẽ những thời gian địa điểm sau, chào nhé”
“ Ừ, về cẩn thận, chào” tôi vẫy tay chào đến khi cô ấy khuất bóng
Sang tuần, cuộc hẹn với Vi Thảo cũng đã tới, tôi ngồi đợi ở ghế đá hôm trước, thấy em đi từ hướng K7 ra, có một cậu trai thấy Vi Thảo thì gọi lại nói gì đó, có lẽ cậu ta đã đứng chờ nãy giờ, vì xa quá tôi không nghe được
“ Chờ lâu chưa”
“ Mới ngồi thôi, có việc gì à” tôi nói rồi tay hơi chỉ về phía cậu trai ấy
“ À không, bạn cùng lớp, đến trả đồ thôi”
“ Tớ lại thấy không phải vậy” tôi cười trong ánh mắt không có phần nào thân thiện của Vi Thảo
“ Lại nói linh tinh rồi”
Chúng tôi cùng dạo quanh khu chợ sinh viên, cùng nhau uống trà sữa, Vi Thảo lại hết hàng này đến quán kia, cô ấy tạt vào một sạp bán mấy đồ linh tinh bên đường ngắm nghía đủ kiểu, tôi mua tặng cô ấy một cái vòng đeo tay, cô ấy lại tặng tôi một móc chìa khóa. Cứ thế chúng tôi lại dạo bước bên nhau, cảm giác thân thuộc ùa về, nhưng tôi chẳng phải là tôi ngày xưa, Vi Thảo cũng vậy cô ấy cũng đã khác rồi. Tôi so với cậu trai năm lớp 9 đã lớn hơn nhiều, Vi Thảo so với cô bạn cùng bàn năm đó cũng đã trưởng thành hơn, hai chúng tôi chẳng còn là những cô cậu nhóc nữa rồi
Chúng tôi dừng lại trước một ghế đá ở sảnh trước dãy phòng văn phòng của trường, dưới một tán cây hướng mặt về phía vịnh Nha Trang, từ đây có thể nhìn Nha Trang về đêm. Kể cho nhau nghe những câu chuyện, cô ấy hỏi tôi về những ngày cấp III, tôi cũng rất muốn biết cô gái mình từng thương những năm qua đã trải qua những gì. Câu chuyện của chúng tôi, cuộc nói chuyện này tưởng chừng như kéo dài đến mãi mãi, cho đến khi
“ Năm sau thi lại, cậu đã chọn trường chưa” Vi Thảo quay sang hỏi tôi
“ Ừ, Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh”
“ Muốn vô Sài Gòn học đến vậy, còn có lý do đặc biệt nào khác nữa không?”
Thật sự các cô gái rất biết đặt ra những câu hỏi khó như xoáy vào bên trong nội tâm, nhưng lần này thì không, chỉ lần này thôi, lần này tôi đã có câu trả lời cho trái tim của mình
“ Có, vì một người” tôi nói với giọng khẳng định
“ Tớ có quen không?”
“ Ừ cậu có biết”
“ Chắc là cô ấy nhỉ” Vi Thảo như thể đã biết trước câu trả lời trước cả khi tôi nói ra
“ Cậu đoán đúng rồi, bí mật đấy nhá” tôi đưa tay làm dấu im lặng
Vi Thảo cười, tôi cũng cười, chúng tôi đã chẳng phải là những cô cậu cấp II nữa rồi, chúng tôi cũng đã lớn lên, đã thay đổi
Chúng tôi có lẽ đều đã có những câu hỏi, những đáp án cho bản thân, bây giờ đều có những mục tiêu của riêng mình. Câu chuyện của chúng tôi có lẽ đã đến hồi kết của nó. Cái kết trọn vẹn cho những điều dang dỡ từ quá lâu
“ À mà này, trước khi về tớ muốn hỏi cậu một câu được chứ, phải trả lời thật lòng đấy”
“ Ừ, sao vậy”
“ Năm đó, là cậu thực sự thích tớ sao, thực sự ấy”
“ Tất nhiên, năm đó, thực sự rất thích cậu, chỉ thích mỗi cậu thôi, tớ chưa bao giờ hối hận vì điều đó” tôi nói cực kỳ nghiêm túc
“ Cảm ơn, cậu của năm đó, tớ rất vui”
“ Cảm ơn cả hai chúng ta, hãy luôn là cô gái tuyệt vời như thế”
Chúng tôi hai người hai con đường, chúng tôi không buồn, không khóc, chúng tôi nở nụ cười cho những con người của năm xưa, chúng tôi đã sống thật đẹp biết bao. Nụ cười là thứ xứng đáng được nhận
“ Chào cậu nhé” lời từ biệt, cái vẫy tay của Vi Thảo, đoạn kết sau bao nhiêu năm không trọn vẹn nhưng không khiến ai phải hối hận
“ Chào, tạm biệt”
Lời tạm biệt cuối cùng cũng phải nói ra, sau này chúng tôi vẫn có thể gặp nhau, vẫn có thể chào hỏi nhau, nhưng chúng tôi biết có lẽ phải rất, rất lâu nữa chúng tôi mới có thể lại ngồi lại với nhau, quên hết thời gian để cùng chuyện trò, vui cười. Hoặc có chăng chúng tôi sợ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có lại được cơ hội ấy
Nhìn vào màn hình điện thoại, bây giờ là ngày 30 tháng 7 năm 2020, Covid vẫn chưa trở thành nỗi ám ảnh của đất nước
Tôi đang trên chuyến xe đi từ Sài Gòn về Khánh Hòa. 5 tiếng nữa tôi sẽ có mặt ở nhà, chuyến đi về nhà này của tôi thật sự cũng không có gì quá đặc biệt, nhận được tấm thiệp mời cưới của một người bạn, nên tôi coi như sẵn có thêm dịp về thăm bố mẹ. List nhạc trong máy chạy đến bài “ Muốn có trái tim một người” của Lý Hành Lượng, thầm nghĩ thứ hơi thở mà ca khúc này mang lại hẳn rất phù hợp với khoảng thời gian đã trôi qua của chúng tôi
[ Trong chiếc túi xách luôn níu giữ hình bóng ai đó
Cùng tôi mỗi chặng đường vượt đại dương xa xôi
Búp bê hình nộm lưu giữ lại thời ngây ngô khờ khạo của tôi
Đã từng nghĩ rằng tương lai sẽ làm mọi thứ vì người mình yêu
Tắt đèn đi, bóng hình ấy vẫn đưungs cạnh chiếc bàn sách
Biến thành rất nhiều nỗi nhung nhớ trong tôi
Đánh mất đi người ấy, cũng chẳng thế quay lại được thời thanh xuân]
Mỗi lần trở về quê nhà, khoảng thời gian này tôi rất ít về quê. Nhưng hầu như khi về, tôi lúc nào cũng có việc đi ngang qua nhà Vi Thảo, theo quán tính lần nào tôi cũng nhìn vào đó, không biết là vì điều gì, có lẽ là hy vọng được nhìn lại hình bóng cô gái cùng bàn năm nào, để thấy rằng trong tôi vẫn còn chút gì cậu trai của những năm tháng đó
Trong cuộc đời tôi, cô ấy là một trong những chương đẹp nhất, tôi mong rằng chương của tôi trong cuộc đời cô ấy chí ít không phải là những dòng chữ, những ký hiệu vô nghĩa được viết nguệch ngoặc bằng bút chì. Chỉ vậy thôi đã khiến cho chàng trai này thấy mình đã có những năm tháng trên ghế nhà trường đầy xứng đáng, để cậu trai ngày nào cảm thấy mình và cô gái ấy đã có những năm tháng đầy hoài bão đầy những ước mơ.