Một sợi dây chuyền có đá cẩm thạch. Viên đá không có hình dáng nhất định, nó là một viên đá hình trụ, mặt gồ ghề thô ráp. Điều đặc biệt là ở lõi viên đá không có màu xanh lam mà lại có màu hồng hồng. Sợi dây đính viên đá vào là một sợi chỉ đỏ mỏng như chỉ khâu đồ.
- Tụi bây ngồi xuống đi, tao mới gặp ông lão hôm bữa - em gọi ba đứa nó ngồi xuống.
- Chuyện gì nữa đây, má, tao sợ lắm rồi đó, mày làm ơn đừng có nhát tao nữa nha - thằng T giọng run run.
- Mà sao chỉ mình mày thấy ổng, tụi tao không thấy? - thằng D chen ngang.
- Tụi bây cứ bình tĩnh nghe tao nói. Dù gì đây cũng là ông cố của mày đó D - em trả lời.
Hít một hơi thật sâu, em bắt đầu nhớ lại giấc mơ và kể cho ba đứa nó nghe, rõ ràng từng câu từng chữ, không thiếu sót gì cả. Một giấc mơ em nhớ như in. Ba đứa nó tròn xoe mắt nhìn em, ngỡ ngàng. Em đưa luôn sợi dây chuyền mặt đá cẩm thạch trước mặt ba đứa đó.
- Bây giờ mình phải sang nhà cô Ba theo lời ông cố thằng D kể. Nhưng cái khó là làm sao thuyết phục được cô Ba đeo nó. Không lẽ qua đưa sợi dây rồi bảo cô Ba đeo vào đi? :surrender:
- Thôi thì bây giờ cứ qua bên đó trước đi rồi hãy tính. Tao sợ chậm trễ là có chuyện không hay xảy ra - Thằng D nói. Lúc nào nó cũng là thằng xông xáo, nhanh nhẹn nhất.
- Ừ. - Cả ba đứa gật đầu đồng ý.
Đám ma nhà thằng H cũng không lớn lắm, nhưng vẫn đủ để người ta cảm thấy tang thương. Nó chết trẻ, lại là thằng siêng năng hiền lành, hỏi sao mọi người xung quanh tránh khỏi sự đau lòng. Nhất là mẹ nó. Tuy vẫn còn thằng em nó nhưng thằng này phá nhiều hơn làm, suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Cả nhà dựa vào thằng H mà bây giờ nó đã đi xa. Nhưng có một việc tôi em không ngờ.
- Tự nhiên từ ngày thằng H mất tới giờ, thằng T' (em thằng H, em ghi là T' cho mấy thím dễ phân biệt nhá) bỗng nhiên lầm lì ít nói, nhưng không còn đi ăn chơi trác táng nữa. Bây giờ nó đang đi coi vườn trái cây cho ông Tư Ếch ở cuối xóm mình. Cô cũng đỡ lo phần nào - Cô Ba nói, tuy tin vui là thế nhưng nỗi đau mất con cũng không thể nào nguôi ngoai được.