Vội vã chen vào theo đám đông hiếu kỳ, trước mắt tôi là một cảnh tượng khó tin: một đám cháy bùng bùng bốc lên từ nền gạch tàu. Xin thề với các bác là nó cháy từ nền gạch tàu cháy lên chứ không hề bén lửa từ bất kỳ đồ vật nào khác. Chuyện này thật vô lý, gạch thì làm sao cháy được, huống chi là cháy bừng bừng như thế này. Sau vài phút mắt tròn xoe, mồm chữ O, nhân viên quán ăn mới bắt đầu hốt hoảng múc nước dập lửa. Nhưng vô ích! Đổ bao nhiêu nước xuống cũng chẳng ăn thua. Kỳ lạ hơn nữa là ngọn lửa không hề tỏa nhiệt, đứng gần mà không hề thấy nóng.
Tưởng chừng tuyệt vọng thì từ phía sau, một cha xứ bước lên, lấy từ trong ba lô ra một cái bình inox nhỏ cỡ ba phần tư ngón chân cái – bình đựng nước thánh. Sau khi đọc kinh cầu nguyện, cha bắt đầu bước tới, vừa đọc kinh vừa rảy nước thánh vào ngọn lửa. Lúc nãy bao nhiêu nước cũng không dập được, vậy mà bây giờ cha rảy nước tới đâu, ngọn lửa lụi dần tới đó. Khoảng mười phút sau, ngọn lửa tắt hẳn. Nhìn hiện trường vụ cháy, không ai tin được chỉ vài phút trước thôi, nơi đây vừa xảy ra một hiện tượng kỳ quái khiến người chứng kiến hồn bay phách lạc. Cha xứ dập lửa xong thì đi thẳng ra xe ngồi. Thì ra trên xe có một cha xứ…
Nhân viên quán ăn bắt đầu làm việc trở lại, những hành khách tò mò cũng tản ra rửa mặt, ăn cơm. Họ vừa đi vừa bàn tán xôn xao về chuyện vừa xảy ra. Lòng tôi thì dậy sóng, hai chuyện vừa rồi thật khó mà giải thích bằng lý lẽ thông thường. Đang đứng ngẩn ngơ thì thằng Duy khều tay tôi:
- Đi đái ỉa rửa mặt mũi rồi ăn cơm đi cha nội.
- Má ơi cái đám cháy hồi nãy nhìn ghê vãi l**! – thằng Tuấn xen vào.
- Ừ, mà tụi bây rửa mặt chưa? – tôi hỏi.
- Chưa, tụi tao cũng như cái mặt l** mày, đứng hóng hớt chứ làm gì. – thằng Tuấn đáp.
- Thôi, đi rửa mặt lẹ đi, bụng sôi ùng ục rồi nè. – tôi nói, công nhận bụng đói thật, từ lúc lên xe là nó đã réo rồi. Nghĩ lại thấy mình ngu, ở bến xe bao nhiêu đồ ăn vặt mà không mua, đến lúc xe chạy được mười phút thì đói, mà đói lúc đó thì chỉ có cạp… dép mà ăn thôi.
Công nhận WC chỗ này đúng là… dơ thiệt, khai vãi l** các bác ạ. Vào rửa mặt thôi mà muốn ngộp thở. Thôi kệ mẹ, ráng vào xả một cái, không thì đến lúc lên xe mà mắc thì chỉ có nước bể bụng mà chết. Ra rửa mặt thêm lần nữa. Cúi xuống lavabo tát lia lịa dòng nước lạnh ngắt, chắc là nước giếng, lạnh tê tái, cộng với trời mưa lất phất làm không khí rờn rợn. Ngẩng mặt lên thì… OH MY GOD… trong tấm gương… đó là… đó là… Ông lão! Đúng rồi, ông lão, ông ta đứng ngay sau lưng tôi…
- Quay đầu là bờ, giờ vẫn còn kịp…
Rầm…ầm…ầm… ông trời nổ một tiếng sáng lòa, rền vang đất trời, nhìn lại, ông lão biến mất. Nhìn quanh thì chỉ toàn khách đi xe. Chạy vào WC thì chẳng còn ai, mọi người đã ra hết rồi. Những câu hỏi chưa có lời đáp lại vang lên trong đầu, đầu óc tôi ong ong. Tại sao lại kỳ lạ đến thế? Và ngoài tôi ra, có ai thấy ông lão không?
Thẫn thờ ra bàn ăn, tôi lấy điếu thuốc rít một hơi dài, từ từ nhả khói, cố gắng suy nghĩ dù biết rằng câu trả lời vẫn sẽ là một bài toán không có đáp án.
- Đụ má, quán l** gì mà nãy giờ chưa có cơm ăn nữa! – thằng Duy cằn nhằn.
- Ừ, tao cũng đói gần chết nè, mà nãy giờ tụi bây có thấy cái vụ kia nó kỳ lạ không? – thằng Tuấn hỏi.
- Không lạ thì chắc mày ỉa bằng mồm mới lạ, haha! – thằng Duy chen vào, xốc óc thằng Tuấn.
- Có mày ỉa bằng mồm đó thằng cờ hó. Mà mày nghĩ sao về vụ hồi nãy Nhựt? – thằng Tuấn quay sang hỏi tôi.
- Thì tao cũng như tụi bây, cũng đang suy nghĩ nát óc mà có hiểu mẹ gì đâu. – tôi trả lời, giọng trầm ngâm. Xem ra chuyến đi này lành ít dữ nhiều, nhưng không lẽ giờ lại quay về? Thôi kệ, tới đâu thì tới vậy. – Mà ở nhà mày có chuyện gì mà kêu mày về gấp vậy Duy? Mày xin lên chơi hai tuần mà mới có một ngày đã gọi về rồi. – Tôi hỏi thằng Duy.
- Tao cũng đéo biết nữa. Nghe đâu bên cô ba tao bả có chuyện, hình như thằng Hải con cổ nó bị gì đó mà suốt ngày cứ réo tên tao, một hai bắt tao về cho bằng được. Mà nó thì nửa tỉnh nửa mê, lúc tỉnh gọi tao, rồi nói gì mà tao không về là cả họ bị diệt vong gì đó, nó nói được mấy chữ xong thì máu mũi, máu tai lại trào ra rồi ngất. Mấy ngày nay truyền máu cho nó liên tục, không thì nó mất máu chết mất đất rồi. – Nó nói, mặt đăm chiêu.
- ĐM mày, biết sao không nói cho tụi tao sớm? Sao giờ này mới nói? – thằng Tuấn xen vào.
- Thì nãy tao cũng mới biết thôi. Hôm trước ổng bả gọi tao về mà toàn lý do linh tinh. Mới đầu tao tính không chịu về, rồi thằng ông nội này nói nó với mày về quê tao chơi nên tao mới chịu. Nãy ông bô, bà già gọi cho tao, nói vừa qua nó liên tục gào tên tao, mà mỗi lần gào thì máu lại trào ra, bác sĩ bí quá phải chích an thần cho nó, giờ nó đang ngủ rồi, bà già mới điện cho tao hay.
Nãy giờ ngồi nghe thằng Duy nói, tôi thấy những lời ông lão nói không sai, nhưng tại sao chỉ mình tôi thấy lão? Tại sao hai thằng bạn lại không thấy? Tại sao lại chỉ hiện ra với mỗi mình tôi?
Cơm được bưng ra nhưng cảm giác đói không còn nữa. Nhưng dù sao cũng phải ráng nuốt để tí lên xe không bị bụng hành hạ. Được một lúc thì cái bụng cũng được cấp lương thực đầy đủ nên không còn đánh trống kêu quân nữa. Rít vội điếu thuốc rồi lên xe, người lên xe khá đông rồi. Tôi ngồi sát cửa kính, thằng Tuấn ngồi ngoài, thằng Duy ngồi bên trên. Theo thói quen khi lên xe là tôi đưa mắt nhìn ra đường. Bỗng… bỗng như có ai hà hơi vào bên ngoài kính xe, tạo nên một làn nước mỏng, đục đục trên tấm kính, rồi có cái gì đó đang viết vào làn nước ấy, là chữ, nhưng là chữ gì?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Dạ Vô Cương (Dịch)