Logo
Trang chủ
Chương 22

Chương 22

Đọc to

Em ngậm ngùi quay mặt vào tường và không nói gì. Đêm đó, tôi nằm ôm em, ôm chặt lắm, như sợ em tan biến vào hư vô, đến nỗi em phải ho lên mấy lần mới thôi. Một đêm thật dài...

Sau hôm ấy, tôi và em như hai người xa lạ, không nhắn tin, không gọi điện thoại, thậm chí không gặp mặt nhau. Năm tháng sau, tôi nhớ đó là một đêm đông tháng 11 năm 2010, kể từ khi tôi và em không gặp nhau. Máy điện thoại tôi rung lên theo nhịp điệu "NÓ Kìa Hà tén ten tèn tèn ten".

Tôi: "Alo, ai đấy?" (Mặc dù thấy số của em và tim tôi đang đánh loạn nhịp giống như lần đầu em gọi cho tôi lúc mới yêu, sau 5 tháng hai đứa không liên lạc với nhau).

Em: "Anh à, đang làm gì vậy? Rảnh không? Nếu rảnh thì qua quán chỗ em ở XYZ."

Tôi: "Ừ, tẹo nữa mà xong việc, có gì anh qua." (Mặc dù đéo có việc gì nhưng vẫn nói cho oai, như kiểu anh bận lắm, không có thì giờ đâu).

Em: "Vâng, em đợi anh!!!"

Rồi em tắt máy. Đm, chỉ cần nghe đến câu "Em đợi anh", cho dù có đang đi máy bay thì tôi cũng đạp cửa mà nhảy xuống, hay là Bin Laden có kề súng bên thái dương thì cũng gạt tay, "anh kệ mệ mày", rồi đi chứ huống gì đang không làm gì.

Tôi phi như bay đến chỗ em!!!!!!!!!!!!
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Giới Hệ Thống Cửa Hàng (Gemini)
Quay lại truyện Chuyện nhà ngoại tôi
BÌNH LUẬN