Tôi lia mắt một vòng và dừng lại ở chỗ em và chồng em. Nói chung, chồng em nhìn cũng được, nhưng hơi lùn, chắc cao hơn em một xíu, tầm 1m65. Còn tôi cao 1m75, hahahaha. "Đm cuộc đời," tôi thầm chửi trong đầu như vậy, nhưng xét đi xét lại, mình là một thằng dặt dẹo suốt ngày chơi bời, "lính đánh thuê", các anh chỉ đâu đánh đấy. Còn chồng em con trai một nhà có tiền :smile:. "Đm cuộc đời tập 2" :smile:.
Suy nghĩ là vậy, tôi vẫn bắt tay chồng em, kèm theo một nụ cười mỉm dành cho em :x. Vào ngồi, Thành chạy ra gọi nước cam vắt cho P.A, còn tôi dân dã theo mọi người, Hà Nội bia mà táng. Rồi ngồi nghe Thành với Tân song ca cùng người yêu. Rồi chồng N cũng hát tặng N bài "Mãi Yêu Em"!!!
Đm, nó bài nào đéo hát, tại sao lại hát đúng bài mà tôi đã hứa chỉ có tôi hát tặng em????
Chồng em đang hát tặng em thì Thành quay ra tôi và nói:
Thành: Ông hát bài cũ hay hát bài gì để tôi ghi?
Tôi: Ông phang hộ tôi bài "Ngày Mai Em Đi" + "Cơn Đau Cuối Cùng" của Lê Hiếu.
Thành: À vl, được trả thù tình cũ à, rồi nó cười hahha.
Chồng em vừa hát xong là đến bài "Ngày Mai Em Đi" của tôi.
Vừa thấy bài, tôi đứng dậy, cộng thêm chất nghệ sĩ trong người, và đứng lên bục nói:
Gửi người anh yêu, em à, anh đã rất nhớ và yêu em. Nhưng có lẽ hạnh phúc anh không thể đem đến cho em bằng người ta được. Thôi thì anh dành cho em bài này, mong em ở phương ấy thỉnh thoảng nếu có buồn hãy dành chút ưu tư cho anh. Và rồi tôi hát, hát bằng cả trái tim mình, mắt lim dim, tay cầm mic đung đưa như một người cầm tay người mình yêu để trao vào tay người khác. Lời nhạc tôi cất lên:
"Sao không ôm anh như lần đầu tiên em đến?
Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến?
Sao không vui lên như một thời bao thương mến?
Mầu mắt em sao hôm nay muộn phiền?