-Ngồi lặng lẽ châm điếu thuốc và nhớ lại những gì về bà mà tôi biết và theo mọi người nhận xét thì, bà hiền, thương chồng con, là 1 người phụ nữ tần tảo từ sáng đến đêm buôn bán và rất được lòng bọn trẻ con đằng nhà ngoại, kể ra cũng đúng vì trẻ con cứ cho tiền đi chơi điện tử với quà là quý hết không cần biết)
Mẹ tôi gọi bà Thọ là Dì vì bà là em ruột ông ngoại tôi, có lần mẹ kể với tôi là hồi xưa bà Thọ gánh rau đi bán bên Đội Cấn gặp ma suốt, tôi tò mò nên bảo mẹ kể đi! mẹ kể đi
Mẹ bắt đầu kể
Ngày ấy bà đi lấy chồng sớm lắm vì hồi xưa con gái cứ 16 17 là đi lấy chồng hết rồi, bà cũng giống như các cô gái đồng trang lứa khác và lấy ông Hải hơn bà độ 10 tuổi và ông đã có 1 đời vợ. Sau khi cưới nhau cụ tôi có cho bà 1 mảnh đất sát sông Tô Lịch bây giờ là đường bờ sông Quan Hoa, thửa ấy chỗ đàng ấy lác đác vài căn nhà cỏ với hoa cứt lợn nói không ngoa nó phải cao hơn 1m là ít và bà với ông Hải khai hoang xây thành nhà, nói là nhà cho nó oai chứ có 4 cái cột gỗ rồi đựng lá cọ lên lợp mái 2 vợ chồng bà ở tạm. Hồi ấy thì nhà với mồ mả xen kẽ nhau là chuyện bình thường chả có gì mà lạ lẫm cả, ấy thế mà lạ 1 cái ma các nhà xung quanh ít còn nhà bà thì nhiều. Vào 1 tháng mùa đông khi gà mới gáy điểm 6h tối thì bà đi gánh rau từ bên Đội Cấn về đi xuống cầu sắt của An Phú nay là cầu bê tông rồi đi về phía nhà bà trên con đường lầy lội bùn đất vì sau cơn mưa, đang đi bỗng đâu lại thấy 1 đàn lợn con trắng tinh đi sau 1 con lợn mẹ, bà mới ngĩ bụng lạ thật lợn nhà ai giờ này con thả rông, nhưng chợt bà nhớ lại các nhà xung quanh đều nuôi gà với chó với ao cá chứ chả có nhà nào nuôi lợn, nên bà bỏ đòn gánh với mớ rau xuống để bắt 1 con lợn con mang về nuôi làm giống, bà đi rón rén lại gần rồi từ từ bà vồ xuống định tóm con đi sau cùng thì cả đàn nó chạy
Nó càng chạy thì bà lại càng đuổi, mải mê đuổi theo đàn lợn qua cả nhà rồi mà bà vẩn không biết rồi bà mệt quá đứng lại thở lấy hơi, thì đàn lợn nó đi đứng lại như trêu ngươi bà, bà thấy như thế nê bà chả vờ không thèm quan tâm nữa quay đầu đinh về thì đàn lợn lại đi lẽo đẽo theo sau bà nghĩ có tức không cơ chứ, bà rảo bước đi được 2 3 bước thì bất thình lình bà quay lại và vồ thì đàn lợn nhảy ùm xuống sông Tô Lịch, còn bà thì vồ trượt xuống đống bùn bắn tứ tung lên quần áo chân tay, bà biết mình bị ma trêu nên bà bỏ thẳng nhà mà quên cả đòn gánh với 2 cái mẹt với mớ rau tối nấu cơm, về đến nhà bà ốm liệt giường liền tù tì 4 hôm mới khỏi. Vừa khỏi bệnh thì ngay sáng sớm hôm sau bà lên ruộng để lấy rau để sang Đội Cấn bán, trên đường lên ruộng cách nhà tầm 400m thì đang đi thì tự dưng bà có cảm giác lạnh gáy rồi bỗng nhiên bà vấp phải cái gì ướt ướt rồi ngã, ngã xuống đất bà quay đầu nhìn lại xem cái gì thì bà thấy 1 cái đầu lưỡi to đùng đang ngẹo qua ngẹo lại, bà đưa mắt nhìn xem nó từ đâu ra thì, hỗi ôi 1 con ma mặc đồ trắng toát không nhìn thấy mặt ngồi trên cây khế cao phải hơn 3m mà cái lưỡi nó từ đấy cho xuống đường làm bà ngã, dù rất là sợ nhưng bà cố lấy bình tĩnh dùng ngón cái bấm mạnh vào đốt ngón tay áp út và quay mặt cất bước đi, lên ruộng lấy rau rồi lên cầu sát An Phú để đi sang Đội Cấn thì đang đi đến giũa cầu bà gặp 1 nhóm 3 4 người đang đứng nói chuyện, thấy thế bà kệ và đi qua và quay đầu lại nhìn thì họ lại biến mất, đi gần đến cuối cầu bà lại nhìn thấy nhóm ấy biết mình lại gặp ma bà mới đứng lại và nói:
Bà: "con xin các ông, con cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà phải thức khuya dậy sớm đi chợ đi búa kiếm miếng cơm nên phải đi qua đây, con mong các ông thương tình mà đừng trêu con nữa"