Kị vừa nói dứt lời thì có một tiếng "Á..." vang lên.
Miêu Tinh, trong hình hài cô gái, nói: "Ông im đi! Ông biết làm cái nghề thầy cúng chuyên nhúng tay vào chuyện cõi Âm rồi về sau đến đời con cháu ông cũng phải gánh nghiệp mà thôi. Khôn hồn thì ngậm miệng vào và biến ra khỏi cuộc báo thù này của ta!"
Vừa nói, Miêu Tinh vừa nhổm dậy định chồm lên bóp cổ Kị thì như có một nguồn lực vô hình nào đó đì Miêu Tinh xuống và như kiểu ấn đầu nó đến nỗi đập đầu xuống sàn. Không biết do đau hay do tức mà nó rít lên từng tiếng, và nó dùng cả mười ngón tay cào mạnh xuống sàn nhà nghe ken két đến nỗi bật móng chảy máu. Nói về phần bà mẹ và mấy người kia, chứng kiến cảnh tượng đó sợ đến nỗi mà không còn một từ gì để diễn tả ngoài câu "Hồn phách bay mất".
Bà mẹ với dáng người thon nhỏ, khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt từ bao giờ đã đỏ hoe, hai hàng lệ tuôn rơi trước cảnh tượng con gái mình bị Linh Miêu năm lần bảy lượt đòi giết đã cất lời:
"Tôi xin cô, cô! Tôi biết kiếp trước con tôi đã làm điều không phải, có lỗi với cô, nhưng mong cô mở lòng từ bi mà tha cho nó. Dẫu sao thù là thù kiếp trước, còn kiếp này nó đã là con của tôi mà tôi với ông nhà có mỗi một mụn con là nó để an ủi tuổi già, nỡ lòng nào cô lại bắt nó thì khác nào cô giết luôn cả nhà chúng tôi!!!"
Miêu Tinh: "Mày im mồm cho tao! Mày có biết nó đã làm tan vỡ bao nhiêu là mơ ước, mộng đẹp lẫn danh dự của tao không? Tao thân là con của một chánh tổng mà đã trót gửi gắm tấm thân cho nó mà cứ ngỡ hai người sẽ trốn đi đến một nơi rồi sinh con đẻ cái, nào ngờ tên khốn nạn không những đã phụ tình ta mà lại còn can tâm giết taaaaaaaaaaaaa! Người ta nói hết tình thì phải còn nghĩa mà hắn bạc như vôi!"
Đoạn Miêu Tinh vừa nói xong thì Kị đứng dậy lấy ở dưới tấm kệ dưới bàn thờ một lá sớ màu xanh có hình Mãnh Long Giáng Sơn Bát Lư Hương rồi lấy bút như của ông đồ viết chữ như chữ Hán hay Trung Quốc lên rồi đặt lên cái đĩa sứ trước Ngũ Đại Bát Nhang và châm hương khấn. Trong thời gian Kị khấn, Miêu Tinh nhìn theo với hai con ngươi đã hiện lên từng đường gân đỏ đã lên đến mức đỉnh điểm của sự căm thù, còn bà mẹ vẫn thút thít khóc trước sự an ủi của những người xung quanh. Không khí căng thẳng và huyền bí trong điện dường như cứ thế trôi qua chậm rãi thì Kị tôi rùng mình lên và quay mặt lại nhìn Miêu Tinh, dường như có một thế lực nào đó đã nhập vào Kị, khác lắm, toàn thân cụ như có một cái gì đó toát lên mà người khác đủ hiểu là có người nhập, còn ai nhập thì không biết.
Kị cất tiếng lên thì ôi thôi giọng tự nhiên đanh thép lại và to như sấm nói: "Miêu Tinh! Ta cho ngươi suy nghĩ kỹ lại trước khi ta hành sự!"
Miêu Tinh tự nhiên người run lên bần bật, nét sợ sệt hiện rõ ra khuôn mặt của cô gái mà Miêu Tinh đang chiếm, cất giọng sợ sệt: "Thái Bạch Lão! Con xin, con xin... hic, con biết con đã sai nhưng con hận hắn lắm, con người thật là tệ bạc, sao Ngài không để con giết hắn đi cho rồi."