Logo
Trang chủ
Chương 6

Chương 6

Đọc to

Nghe ổng nói mà cứ như nghe “Hịch tướng sĩ” ấy, nổi hết cả da gà. Đúng là làm trong quân đội thì con người ta mới phát huy được cái uy trong lời nói của họ.

Lão thầy vừa giảng xong thì nghe trên tầng 2 có mấy tiếng *rầm rầm* như trâu về làng ấy, liếc mắt lên thì thấy hai chục em gái xinh tươi mang áo quần đủ màu sắc chạy nhốn nháo vào hàng (giống mấy em yêu tinh động bàn tơ trong phim Tây Du Kí ấy), mà còn đứng xếp hàng ngay cạnh phòng em nữa chứ. Thờivl.com !!!

Trên mặt bọn phòng em thì có mấy thánh tỏ ra ham hố lắm. Cơ mà lũ kia thì còn cay vụ cố tình làm bẩn hành lang chúng nó nên nhân tiện có thầy thì mách lẻo cho lại vốn. Cuối cùng lão thầy cũng làm như lời nói lúc nãy, hẹn cả phòng tôi sau khi ăn cơm thì qua phòng thầy chịu chết.

Định mệnh chúng nó, lúc nào gây họa xong cũng bắt tôi gánh chung với chúng nó, còn no đủ hay chọc gái thì có thèm mà rủ à. Khốn nạn !!! …. Cơ mà bây giờ nằm rì viu trong phòng quạt mát chăn êm sung sướng mới nhớ lại những lúc bị phạt như thế mới biết anh em vui vẻ thế nào, còn bây giờ đứa nghỉ học hay chuyện mấy đứa xảy ra gây gổ rồi từ mặt nhau làm tôi buồn quá …. *thở dài ngao ngán* (có cơ hội sẽ làm rõ nội dung sự việc cho mấy thím hiểu) surrender:

……. Quay lại vấn đề……..

Nghe đến đó thì hết con mẹ nó hứng ăn cơm rồi. Lúc nãy nghe lão thầy nói hùng hồn thế kia thì bố đứa nào không sợ được cơ chứ. Nhưng thôi thì chết no còn hơn là chết đói, thế là cứ từ từ lững thửng đi theo từng hàng một nối đuôi nhau mà đi đến nhà ăn.

Đếch hiểu sao tự nhiên lúc đó mắc tiểu cực kì các thím ạ, tôi tìm cách tách hàng, len lỏi lủi ra phía trái dãy nhà tìm bãi đất trống, nhìn xung quanh vài phát thấy an toàn rồi thì thả ra mà tận hưởng sung sướng một mình.

Nhưng cái sự đời là nó oái ăm đến thế, sướng một mà khổ mười. Đi vào nhà ăn thì thấy hết mẹ chỗ ngồi rồi, cảm giác lúc đó muốn khóc thét lắm… Nghĩ lại thì còn anh em chiến hữu, cơ mà vừa đến chỗ bọn thì chúng nó còn kêu chật rồi đuổi tôi đi. Đếu hiểu chúng đùa hay thật mà tôi cũng đâm ra giận hờn vu vơ mà bỏ đi luôn cho ghét.

Loay hoay nhìn mãi thì thấy gần cái sống đang đến thật gần, trong cái góc kín đó còn một chỗ trống nho nhỏ. Thú thật là đói đến hoa cả mắt nên tôi cũng không khách khí hay để ý đến đứa nào cả, cứ nhào đại vô mà ăn. Mang trong mình quyết tâm là thằng nào đuổi tôi cũng mặt lì mà ăn.

Cơ mà vừa ngồi xuống thì nhận ra có mấy luồng sát khí lạnh lẽo đang chạy từ sống lưng lên đến gáy. Nhìn lại thì thấy mấy em trong động bàn tơ đang trừng trừng nhìn mình với mấy con mắt sắc bén như dao cạo.

Ôi dồi ôi! Lúc đó bản thân tôi tự cảm thán với đời: “chả lẽ trước khi chết cũng đếch được no à”…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tử Tù
Quay lại truyện Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN