Logo
Trang chủ
Chương 15: Kem

Chương 15: Kem

Đọc to

Ngày trước, kem là một thứ đồ ăn xa xỉ, là niềm ao ước của trẻ con vì chả mấy khi được ăn. Trưa hè oi nồng nóng bức, có được que kem dừa, kem sữa, kem đậu xanh mà mút thì thấy cái nóng chạy đi đâu mất. Chỉ còn sự ngọt ngào của đường, vị béo của sợi dừa nạo, vị đậu xanh thơm ngọt.

Tiếng kem…mút đặc trưng của bác bán kem là một thứ âm thanh rất quyến rũ và quyền năng với bọn trẻ con, là thứ mà chúng trông đợi, nghe ngóng thèm khát trong hy vọng được ăn rình mút ké kem của ai đó. Khi có tiếng bạn quen réo lên: "Ơi kem! Chú ơi! Kem!"

Nhưng không mấy khi cái cảm giác thích thú ấy được đáp ứng. Tiếng rao của kem cũng là một thứ âm thanh đặc trưng, được tạo ra bởi một quả bóng cao su to hơn nắm tay, được nối với một cái phễu thuôn dài có gắn lưỡi gà. Thế là khi bác bán kem bóp mạnh, hơi trong quả bóng xì ra theo cái lưỡi gà, chạy ra đường ống dẫn hình phễu, hóa thành tiếng "chem…." kéo dài. Còn khi ngừng bóp, do lực đàn hồi của cao su nên quả bóng hút không khí đẩy ngược trở lại thành tiếng "ut….". Nên người ta gọi tiếng kêu này là tiếng rao của bác kem mút. Kem được đựng trong một cái thùng xốp cách nhiệt, nằm trong cái thùng gỗ tạp vuông vuông nâu nâu xỉn xỉn, có lót vải và đá để giữ lạnh những que kem được xếp thành từng lớp, đầu cắm xuống còn phần có gắn que tre làm chỗ cầm thì nhô lên. Nguyên liệu làm kem có lẽ là cực kì đơn giản: đó là nước, đường, phẩm màu và một chút hương liệu hóa học. Nên que kem giống như một que đá có màu sắc và cách ăn duy nhất chỉ là liếm và mút từ từ chứ không thể cắn nổi, que kem rắn như đá. Có lẽ cũng vì thế mà nó được gọi là kem mút chứ không phải là một cái tên khác. Mỗi lần có được que kem đó là cả một niềm vui lớn. Chỉ một que kem mà cả lũ bạn phải lâu nhâu lóc nhóc chạy theo, rồi khi cho bạn ăn cùng thì không khác gì là ban phát, chỉ cho bạn được liếm nhanh một cái là đã cảm thấy sung sướng lắm rồi. Vị mát lạnh cùng vị ngọt thơm, dù chỉ thoảng tí qua cũng đủ làm bõ công chạy theo và năn nỉ. Sau này, kem dần được nâng cấp lên, không chỉ là phẩm màu và đường hóa học nữa mà có kem sữa, kem đậu xanh, nhưng ấn tượng về những que kem xanh đỏ thì vẫn còn, vẫn theo mãi. Ấn tượng về que kem mát lạnh nhỏ nước long tong luôn là một ấn tượng thật ngon lành trong đầu những đứa trẻ quê ngày ấy.

Bây giờ, nhiều lần ăn những loại kem hảo hạng sực nức mùi va-ni, hương liệu gây thơm với đủ loại hương vị dâu, táo; những tiếng rao "kem… mút" và những que kem xanh đỏ chảy nước vẫn là một hình ảnh chẳng thể xóa nhòa trong kí ức của tuổi thơ tôi. Có lần sang Nhật, ở cố đô Kyoto, tôi ăn chiếc kem rất to có đến mấy vị: nào trà xanh, nào dâu, nào socola. Cốc kem to như cái phích con, ăn xong thì lạnh toát hết cả người và chả còn muốn ăn gì nữa. Khi cơ thể không có nhu cầu về năng lượng và chất nữa thì tìm được cảm giác ngon miệng là một việc rất khó khăn. Cũng là ấn tượng và cảm giác ăn rất ngon, nhưng so với những que kem mát lạnh của tuổi thơ thì vẫn không bằng.

Bây giờ ra quán kem có thể chọn đủ loại theo ý thích, nhưng sự háo hức, sự vui sướng khi cầm que kem trên tay thì đã mất đi rồi. Bây giờ ăn gì cũng phải tính xem có quá nhiều calo hay không, sợ béo, sợ to vòng bụng. Và quan trọng nhất, cái cảm giác hồi hộp, thích thú khi ăn kem cũng không còn nữa.

Muốn đổi được kem, ngày xưa phải lo tích trữ lông gà, lông vịt, lông ngan. Nhưng ngày ấy mấy khi mới giết ngan, giết vịt. Nên ước mơ về que kem nó xa xôi lắm. Nếu có giết ngan, giết vịt sẽ cẩn thận gom đám lông ướt nhẹp lại, tãi ra phơi khô trên chiếc sàng, còn cẩn thận phủ ít lá bạch đàn để chống gió thổi bay. Lông khô rồi gom lại, nhặt sạch rác lẫn vào với, chờ đợi tiếng rao "Kem... Mút!". Để có được que kem, để được rủ cái Liễu mút cùng, còn cẩn thận bấm tay để làm cữ chặn chống mút tham. Que kem mút chung ngọt và mát, có mùi chanh, mùi đậu xanh. Mặt hai đứa giãn ra sung sướng mãn nguyện lắm. Dòng nước kem lạnh bị tan nhanh chảy xuống tay là vội vàng mút cả ngón tay. Dòng kem ngọt mát của tuổi thơ ngày nào.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]
Quay lại truyện Cỗ Giỗ
BÌNH LUẬN