Chương 171

- Ra mở cửa cho anh Huy đi em.
- Kệ ông ấy đi.
- Sao lại kệ được, đừng trẻ con thế.

Chưa kịp tháo cái tạp dề ra để đi mở cửa thì điện thoại Phương đã lại rung lên vì Huy gọi. Tôi bắt máy.
- Alo.
- Ai đấy?
- Anh Huy đó hả? Anh đợi tí nhé, Phương đang thay quần áo.
- "Cạch"

Tôi đứng trong nhà nhìn ra khi Phương ra mở cửa cho Huy. Ngay vừa khi gặp nhau, Huy đã căn vặn Phương thì phải, tôi đoán thế vì hai người đứng ngoài khá lâu rồi mới vào nhà.

Vào đến nơi, mặt ông Huy hằm hằm coi như tôi không tồn tại, cũng phải thôi, vì tôi chọc tức ông ấy mà. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng chẳng quan tâm lắm, đàn ông mà cái gì cũng lộ ra mặt thì càng dễ đối phó.

- Anh Huy uống nước đi.
- Bạn là gì với Phương nhà mình?
- Ồ, anh Huy với Phương là họ hàng à?
- Bạn biết mình nói gì mà.
- Thôi anh Huy uống nước đi, xong ở lại ăn cơm với 2 đứa em luôn. – Tôi tảng lơ.

Mặc kệ lão cứ ngồi đó săm soi, tôi quay ra xem TV, chốc chốc lại chạy vào trong với Phương. Tôi biết em nấu xong từ lâu rồi, nhưng vẫn cứ nhẩn nha ở trong bếp khua khoắng nồi niêu để cho "khách" sốt ruột đi về. Nhưng vô ích, khách coi như không nghe thấy gì.

- Em vẫn mặc thế này tiếp khách à Phương?
- Khách nào anh? Anh là bạn thân của em mấy năm rồi chứ có phải khách đâu! – Tôi tí nữa bật cười vì câu đối đáp thông minh của Phương. Tất nhiên là Huy sẽ không biết nói gì hơn.
- Anh ăn cơm với 2 đứa em luôn nhé! – Phương đon đả. Rồi em quay sang tôi lườm lườm:
- Cún, vào dọn cơm! Nhanh!

Mời theo kiểu đuổi khéo, không ngờ Huy ở lại ăn cơm thật.
Không sao, tôi cũng không bất ngờ lắm, chỉ có Phương là tỏ thái độ ra mặt, chuẩn bị cơm mà bát đũa cứ kêu ầm ầm, thấy không ổn tôi phải chạy vào bếp xem nàng khó chịu chuyện gì.

- Gì mà đá thúng đụng nia thế hả cô kia?
- Lão kia kìa, nói thế mà còn cố ở lại.
- Có bữa cơm thôi mà em.
- Em không thích. Ăn mà không thoải mái thì thà nhịn còn hơn.
- Thôi đi. Nhõng nhẽo, đá đít cho giờ.

Tôi thơm "chụt" vào má Phương trước khi chui vào gầm bàn rút chai rượu thuốc ra để "tiếp khách". Chai rượu này lần trước chúng tôi liên hoan ở nhà Phương còn thừa, kể ra thì cũng không được lịch sự lắm, nhưng thôi có còn hơn không.

Vừa gỡ mạng nhện trên đầu tôi, Phương vừa lo lắng:
- Cún ơi, uống rượu không lại ông ấy đâu! Ông ấy chuyên đi tiếp khách với sếp đấy.
- Anh có đấu rượu với ông ấy đâu mà sợ? Tiếp ông ấy vài chén thôi. Khách đến nhà mà.
- Xì, nhà người ta mà làm như nhà mình.

Ngồi trong bữa, tôi với Phương ý nhị hết sức để tránh cho Huy phải suy nghĩ, tuy vậy cũng không tránh được những cử chỉ dành cho nhau đã hình thành từ khi còn là bạn bè. Phương so đũa bao giờ cũng để cho tôi đôi đầu tiên, còn bát thì là chiếc đáy dưới cùng, lau thật kĩ, tôi nghe Phương giải thích mấy lần nhưng không hiểu và cũng không muốn hiểu, chỉ biết là Phương có lí do để làm việc ấy, hôm nay cũng vậy. Những tiểu tiết nhỏ đó thì Huy không nhận ra, trừ việc ngồi trong mâm thỉnh thoảng Phương gắp thức ăn định đưa sang bát tôi thế nào sực nhớ ra lại quay về bát mình, tôi liếc thấy thoáng biến sắc trên mặt Huy, nhưng anh trở về bình thường ngay lập tức.

Rót chén rượu đưa cho Huy, tôi mở lời trước, dù sao mình cũng là chủ nhà.
- Mời anh, mấy khi anh em mình mới gặp nhau.
- Mời em, chỗ anh em thân thiết mà.

Có chén rượu đưa lời, câu chuyện trở nên thoải mái và gẫn gũi hơn tôi mong muốn. Huy vỗ vai tôi nhẹ nhàng:
- Chú chuẩn bị đi học phải không? Giỏi thật, lứa trẻ bây giờ giỏi thật – Hơn mình có 1 tuổi mà bảo mình "lứa trẻ", như nói với con ông ấy không bằng. Không sao, trẻ không có nghĩa là non, cũng như anh chỉ "dài" hơn chứ chưa chắc đã "cao" hơn.
- Vâng anh ạ. Qua tết em đi.
- Thế là đi mấy năm nhỉ? 5 năm hả? Lâu nhỉ.
- Lâu cũng phải đi thôi anh, nhiệm vụ cơ quan.
- Thôi, anh chúc chú lên đường may mắn, không vướng bận.

Đề xuất Tiên Hiệp: Nhất Thế Chi Tôn (Dịch)
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Sen Nguyen

[Pháo Hôi]

8 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay