Chương 194
Những ngày tháng cô đơn lại bám lấy tôi như tri kỉ.
Tôi vẫn quen cô đơn, nhưng theo cái cách bị đá đít ra khỏi cuộc đời Phương như thế thì thực sự khó chấp nhận. Cảm giác trống vắng, thiếu thốn, nhiều khi thấy như tim thắt lại mỗi khi nhớ về em, nhớ về những việc giản đơn hai đứa vẫn làm với nhau.
Tôi vẫn không thể chấp nhận được cái lí do mà Phương đưa ra, nên tôi thấy khó thở và tức nghẹn trong lồng ngực. Chưa hôm nào từ sau buổi nói chuyện đó mà tôi ngủ ngon. Tại sao một người âm thầm bên cạnh tôi gần 3 năm trời không đòi hỏi bất cứ điều gì, như sinh ra để giành cho nhau lại có thể buông tay tôi dễ ẹc với cái lí do trời ơi ”em không còn niềm tin”!
Trong thâm tâm, tôi vẫn tin rằng em có lí do gì đó cho việc làm này. Đó có thể là sức ép gia đình, thiếu đi một người luôn bên cạnh em mỗi sớm tối.... nhưng, không phủ nhận là có đôi lúc tôi nghĩ em đã thay đổi, và tôi cười khẩy trong bụng khi tự mình chụp lên đầu em cái mác phản bội. Để rồi sau mỗi đêm vật vã, tôi lại tỉnh dậy và lại tự chửi rủa mình vì đã nghi ngờ em.
Sang bên này, càng xa em và ở trong một môi trường bó hẹp, nó lại là thành thuốc thử đối với tôi, khiến tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu một ai khác. Nếu như lúc ở nhà tôi có phân vân giữa chia tay hay tiếp tục thì khi sang đây tuyệt nhiên trong đầu tôi chưa một lần xuất hiện ý nghĩ sẽ chia tay em. Thế mà chuyện không ai ngờ, em, tưởng như là một người không thể thay đổi thì lại là người đưa ra lời chia tay trước. Thế nhưng chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại không dám cất tiếng mà hỏi em cho rõ lí do! Có lẽ đó là con người mình. Khi người ta đã có một quyết định, nghĩa là đã phải suy nghĩ rất kĩ rồi, tôi không muốn vặn vẹo hay níu kéo nhiều, huống hồ đây lại là Phương – người mà tôi tin còn hơn bản thân mình.
Ở đây, tôi vẫn phải nấu cơm phụ các anh chị. Tôi với Trang không đi chợ như Phương vì chợ chỗ tôi họp theo phiên 5 ngày một lần. Chúng tôi đi siêu thị, người xách giỏ, người chọn đồ. Về nhà, tôi lại lẽo đẽo phụ Trang nấu nướng rồi rửa bát. Những công việc đó bây giờ đối với tôi đúc kết lại trong một chữ: vô cảm.
Tôi nhớ những giọt mồ hồi lấm tấm của Phương, nhớ cảnh em nhõng nhẽo đòi tôi phải “thơm” mỗi khi nấu ăn, nhớ những buổi trưa nắng xách làn đi chợ đến trĩu cả tay.... nhớ nhiều thứ lắm. Mỗi lúc như thế tôi lại bần thần đứng như trời trồng giữa siêu thị, nhìn Trang mà cứ ngỡ là Phương đang nhí nhảnh chạy nhảy trong siêu thị, lấy đủ thứ chụp lên đầu tôi để em chụp ảnh.
Thôi. Qua rồi. Qua thật rồi.
Tôi cũng định không viết nhật kí nữa – việc mà tôi chưa bao giờ bỏ trong gần 15 năm qua. Biết viết cái gì nữa bây giờ? Viết là tôi đã không còn em nữa à? Giờ tôi lại sợ nó, sợ nhìn thấy quyển nhật kí trong đấy có cả chữ tôi lẫn chữ em, sợ đọc lại mấy cái cảnh hai đứa đi chơi, đi ăn....
“Này thì nhật kí!” – tôi quẳng nó vào sọt rác rồi chui lên giường ngủ. Để rồi nửa đêm lại mò dậy lại nhặt lên rồi đặt ngay ngắn vào trong vali, khóa lại. Tự nhủ với mình rằng từ giờ không có nhật kí nhật kiếc gì nữa! Vớ vẩn. Đã đoạn tuyệt là đoạn tuyệt luôn, không nhớ nhung gì nữa. Càng đọc càng viết thì chỉ càng làm mình yếu đuối mà thôi!
Nhưng rồi tôi lại nghĩ tội gì phải vậy? Không có người này thì sẽ có người khác. Cuộc đời tôi mới có vài chục năm, yêu có ba người mà bao nhiêu thứ đủ cả, hỉ, nộ, ái, ố, đắng cay mặn ngọt. Thôi thì chỉ biết trách số mình nó hẩm hiu chư biết làm sao bây giờ. Tôi vẫn cứ phải sống, phải học hành. Và chẳng có lí do gì để tôi bỏ đi thói quen lưu giữ lại từng ngày của mình. Nhưng thực sự từ lúc sang đây tôi cũng chẳng có gì để mà viết vào nhật kí mấy, chẳng lẽ viết hôm nay ăn gì? Mấy giờ?...
Tôi sẽ giữ Phương như một kí ức thật sâu trong tim mình. Mãi trong cuộc đời này sẽ không thể có ai hiểu em bằng tôi, không ai hi sinh cho tôi nhiều như em. Tôi chúc em sẽ luôn may mắn trên cuộc đời, sẽ có một người bên em thực sự để yêu em và em yêu. Đã có duyên nhưng không có phận. Ngày về, tôi sẽ gặp em để nói chuyện và hi vọng em sẽ cho tôi một lời giải thích thật thỏa đáng. Tôi đâu có cam tâm để mất như thế, tôi chỉ cảm thấy mình bất lực thôi. Cay đắng thật khi cách xa nhau thế này, nói với làm chẳng đi đôi được với nhau.
Tôi không để ai biết chuyện của mình, trừ Trang.
Không hiểu sao tôi lại có thể chia sẻ chuyện đó với em. Còn mọi người, trong một tháng tiếp xúc họ chưa đủ để hiểu tôi là con người như thế nào, vậy nên khi thấy tôi ít nói, trầm ngâm, họ mặc định đó là tính cách của tôi rồi.
Trang đã từng yêu 2 người, một người cùng quê và một người cùng cơ quan. Cả 2 cuộc tình của Trang đều không đến đâu. Người ở quê thì cảm thấy không xứng với em nữa dù Trang rất yêu. Người ở cơ quan thì chia tay sau một tháng vì anh ta thấy hết cảm xúc với em. “Đồng bệnh tương lân”, chúng tôi tự tìm đến với nhau, để tìm một người chia sẻ.
Đề xuất Voz: Thu đã về trên đất Hải Phòng
[Pháo Hôi]
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay