Chương 196

Trên đường đi chúng tôi lại quay về mấy chuyện tình cảm của bản thân. Loanh quanh chỉ có vậy thôi mà. Những người trẻ như chúng tôi, có nói chuyện gì đi chăng nữa thì cuối cùng cũng lại vẫn quay trở về chuyện yêu đương của mình. Khi người ta trẻ, người ta dễ trải lòng hơn.
- Sao rồi? Mấy hôm nay còn nhắn tin nữa không?
- Thôi rồi mà. Tớ không muốn làm phiền Phương nữa.
- Uhm. Nếu còn yêu thì Cường thử níu kéo một lần nữa đi. Con gái mà, đau phải lúc nào lời nói cũng đi đôi với suy nghĩ.
- Tớ hiểu Phương rõ lắm. Tớ cũng không muốn nhắc đến nữa... Có lẽ tớ sẽ nói chuyện khi gặp trực tiếp.
- .........
- Vậy thì đừng buồn, đừng ủ rũ nữa. Sang đây kì đầu tiên quan trọng mà cứ chểnh mảng là không chừng về nước luôn đó.
- Tớ vẫn học mà, chẳng qua không vào đầu mấy thôi. Hì.
- Mấy tuần nữa có lễ hội hoa Cúc đó, mình đi chơi đi.
- Hoa cúc thì có gì mà chơi? Toàn để cắm bàn thờ đi chơi làm gì?
- Vớ vẩn. Bên này có cả một ven sông trồng đủ loại hoa Cúc đẹp lắm. Đi thì để tớ book vé tàu luôn cho.
- Ừ thì đi – chứ ở nhà tôi cũng có làm gì đâu, quanh quẩn với cái giường.
...........
Rồi ngày hội hoa cũng đến. Tôi thì chẳng có tí hứng thú nào, nhưng Trang với mấy anh chị cứ cố kéo đi, vả lại vé tàu cũng đã book rồi bây giờ hoàn lại vé là mất tiền, tiếc, thế là lại đi.

Trang hôm nay diện một bộ váy vàng chóe chẳng hợp mốt gì cả. Em là người rất tinh tế trong giao tiếp và ăn uống, nhưng đáng tiếc lại không có mắt thẩm mĩ. Tôi nhìn em đi đi lại lại, xúng xính với váy vàng chóe ấy mà không nhịn được cười, thế là tôi bị gọi ra kiểm điểm.
- Cười cái gì?
- Không.
- Vô duyên. Thấy không khen người ta một câu mà cứ cười đểu.
- Cười thật chứ cười đểu đâu.
- Thôi nói đi, thấy sao?
- Hôm nay đi xa, lại đi lại nhiều mà bạn mặc váy thì hơi bất tiện đấy. Thêm nữa là màu này nổi quá, nhìn đau mắt.

Trang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, chắc nghĩ tại sao lại dám đưa ra lời nhận xét sỗ sàng như thế với một người phụ nữ? Nhưng tôi kệ, tính thế rồi thì biết sửa làm sao. Tưởng chỉ nói chơi câu truyện, vậy mà Trang cũng hì hụi chạy về nhà thay quần áo thật. Lần này thì nhìn khác hẳn, quần bò, áo thun khỏe khoắn, giày thể thao. Ít nhất thì Trang cũng hợp với đồ thể thao hơn là mấy cái đầm thướt tha. Tiến lại gần tôi, Trang lườm lườm:
- Sao? Được chưa? Ông già.
- Đẹp đấy.
- Mà chẳng hiểu sao tớ lại phải thay quần áo theo ý bạn nhỉ?
- Đấy là theo con mắt thẩm mĩ chứ có phải theo tớ đâu.
- Lẻo lưỡi. Thôi được rồi, cho bạn làm stylist của tớ.
- Thôi chẳng dám.

Đang đứng nói chuyện với Trang và mọi người để chờ tập hợp đông đủ lên xe bus, tôi nhận được điện thoại từ Việt nam. Chẳng hiểu sao tự nhiên trống ngực đập liên hồi. Tôi quen gọi điện về nhà hơn là nhận điện thoại từ Việt nam gọi qua. Chắc chắn phải có chuyện gì nghiêm trọng, vì điện thoại này không phải số liên lạc thường xuyên. “0084******** is calling” – số của thằng Dũng
- Tao nghe mày ơi
- Cường à, bố cái Phương mất rồi....ung thư. Tao vừa ở viện về.
..................

Đề xuất Tiên Hiệp: Siêu Thần Cơ Giới Sư
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Sen Nguyen

[Pháo Hôi]

8 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay