Logo
Trang chủ
Chương 20

Chương 20

Đọc to

À, vậy là hiểu. Mình ghé sát tai 2 thằng, nói rất khẽ: “Đm chúng mày, nghĩ tao hiền phải không? Chúng mày ở đây 4 năm đấy nhé” rồi mình cố nói to cho cả M nghe thấy.

- Tao với M chỉ là bạn bè thôi. Cút mẹ mày đi!
- Bọn nó thấy thế cũng ngán vì 2 lớp vừa đánh nhau xong.
- Ừ, bạn bè. - M buột miệng

Vì vụ này mà mình bị báo cáo lên Khoa và ăn sạc vì văn hóa ứng xử trong môi trường sư phạm - mịa mấy thằng đàn bà.

Chiều ấy đi học về, đang loay hoay trong nhà xe thì nhận được tin nhắn:

- “Anh, cafe” - từ Mai
- Bây giờ? - mình reply
- Uhm. Qua phòng đón em nhé.

Lần thứ 2 Mai xưng “Anh, em” với mình. Khó mà diễn tả cảm giác lúc đó, vừa muốn chạy đến vừa sợ sệt, sợ vì mình chưa hoàn toàn quên được Chúc, sợ Mai sẽ là người thay thế. Như thế là bất công với Mai.

Quán cafe, 2 đứa ngồi đối diện, chẳng ai nói với ai câu nào. Ai đó có thể nói con gái khả năng kìm chế kém, nhưng với Mai thì mình thực sự chịu thua, nàng ngồi 3 tiếng với mình không hé nửa lời. Mình thì tất nhiên là không nói, vì không biết nói gì lúc này.

Tít, tít - Message from Mai “Về đi Anh” - Ngồi đối diện còn phải nhắn tin!
- Uhm, về đi - mình reply.
- Chở em đi quanh phố nhé!
- Uhm, ok.

Cứ thế, mình chở Mai lang thang qua từng con đường của thành phố nhỏ. Mai vòng tay qua ôm, siết chặt, mình không gỡ tay em ra nữa mà để yên như vậy. Dựa cằm lên vai mình, dưới ánh đèn đường khuya mình thấy từng dòng nước mắt chảy dưới kính xuống đôi môi đỏ thắm. Nàng thì thầm:

- Anh à, khi rỗi rãi em có thể đi cùng anh như thế này không? Như 2 người bạn.
- Lúc nào Mai rỗi thì cứ bảo tớ đưa đi chơi.
- Anh à, anh gọi em được không? Hôm nay thôi.
- Uhm, anh sẽ đến khi em cần, được không?
- Được ạ - Mai mỉm cười và siết chặt tay vào mình.
- Anh à
- Sao em?
- Em không muốn là người thay thế đâu!
- Anh biết, nên anh mới không yêu em.
- Anh có yêu em không? Chút ít?
- Có, nhưng chưa đủ nhiều để mình bắt đầu.
- Em biết.
- Anh à, anh hãy đến với em khi anh quên hẳn được người con gái ấy nhé!
- Không đâu em, không đáng. Em có nhiều người theo đuổi, anh biết mà. Huống hồ mình chỉ là sinh viên, chưa nói được điều gì cả, ra trường mỗi đứa lại một nơi.
- Anh có tin vào bói toán không?
- Anh không! Sao em hỏi thế?
- Trước khi đi học, em với mẹ đi xem bói bài, anh biết bà ấy bảo gì không? Bà ấy bảo là “Con này có nợ tiền duyên, đi học xa nhà sẽ gặp, sắp rồi”, và bà ấy tả hình dáng anh không sai tí nào cả.
- Mình lạnh hết người, da gà nổi đầy.
- Bà ấy bảo gì nữa không?
- Bà chỉ bảo duyên có đến được với nhau hay không là do 2 đứa, và 2 nhà sẽ ngăn cản quyết liệt.
- Anh chẳng tin đâu!
- Hì, em thì tin lắm. Vì thế nên hôm đầu tiên gặp anh em mới nói là “ tớ biết bạn từ trước” đó. - Lạnh gáy lần 2.
..................

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Căn nhà kho
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Sen Nguyen

Trả lời

5 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay