Tôi cũng không biết trong hai người thì ai là người bị ảnh hưởng bởi quá khứ hơn nữa.
Tôi vẫn chưa có một giây nào nhìn Trang mà không nghĩ về Phương, điều đó đúng.
Nhưng Trang thì cũng không khá hơn, khi em vẫn còn bị ám ảnh quá nhiều về người yêu cũ, người đã chia tay trước khi em sang Hàn quốc học.
Tôi bị ám ảnh bởi điều ấy, nhưng rồi tôi thiếp đi khi cơn buồn ngủ ập đến...
Buổi hẹn thứ hai cũng đến.
Quán cafe.
Vẫn Trang là người chọn địa điểm.
Trong một tuần đầu tiên đó, chúng tôi nhắn tin với nhau khá nhiều, toàn là những chuyện tào lao, hỏi thăm nhau và rủ rê đi chợ.
Tưởng chừng như 1 tuần đầu tiên “tìm hiểu” sẽ làm cho hai đứa gần nhau hơn, nhưng sự thực thì không.
Cảm giác như cái hàng rào ngăn cách giữa chúng tôi càng ngày càng lớn dần lên, rất khó để mở lời nói chuyện với nhau.
Hai đứa cứ ngồi nhâm nhi bên cốc cafe chẳng ai nói với ai điều gì.
Đáng lẽ ra tôi phải là người bắt đầu trước, nhưng bản tính tôi đã vốn vậy rồi, ít nói, đã vậy Trang lại không phải là một người tôi có thể thoải mái bộc lộ bản thân, vì chúng tôi chưa phải là người yêu.
Trang cũng thế.
Tôi biết em rất muốn bắt chuyện, nhưng những câu hỏi vu vơ, không đầu không cuối chẳng giải quyết được điều gì cả nên em cũng khó xử chẳng kém gì tôi.
Không biết có ai đã gặp hoàn cảnh như chúng tôi chưa?
Khi ở chỗ đông người, chúng tôi có thể thoải mái nói qua lại với nhau, nhưng đến khi chỉ còn hai người, tự nhiên lại rất khó để mở miệng ra nói điều gì đó, dù là chút ít.
Buổi cafe dành cho nhau kết thúc theo cách nhạt nhẽo nhất có thể.
Tôi đoán trong đầu Trang đã xuất hiện suy nghĩ “dừng lại”.
Còn với tôi thì có lẽ mọi thứ chưa bao giờ bắt đầu cả.
Tôi luôn muốn mình sẵn sàng, nhưng tôi không sẵn sàng.
Cứ ép mình phải cho nhau cơ hội nhưng chỉ sau 2 lần gặp nhau riêng tôi đã thấy là mình đã sai lầm rồi.
Tôi tin vào trực giác và tự cảm của tình yêu – điều có lẽ hơi ủy mị với một thằng đàn ông, nhưng tôi không hồi hộp, không lo lắng khi ngồi đối diện với em – cái mà đáng ra phải có.
Đi về bên nhau, tôi định cất lời trước, rằng hãy dừng lại, nhưng tôi chợt nghĩ rằng không nên đưa ra một quyết định gì lúc mà cảm xúc đang lấn át như thế này.
Vậy nên tôi dịu lại, và cố gắng chờ đợi.
Tôi thực sự cảm động trước những gì Trang làm cho mình, tôi biết em cũng đang khát khao một tình yêu để khỏa lấp đi những mất mát của em, nên tôi lại dằn lòng xuống, “một tuần nữa, hãy cố một tuần nữa, dù biết là hy vọng mong manh”.....
Cuộc đời.
Những gì mà đạt được là nó sẽ đạt được ngay, không phải mất nhiều thì giờ, còn nếu không, nếu cứ phải so đi tính lại, đến hay không đến?!, thì cuối cùng cũng sẽ chẳng đến được đâu đâu – tôi sợ điều ấy, vì tôi đã chứng kiến nhiều đôi tình nhân cứ yêu rồi chia tay, yêu rồi chia tay, họ nói điều ấy chứng tỏ rằng họ “không thể mất nhau, đi đâu rồi cũng quay về với nhau”.
Nhưng cuối cùng thì họ đều mất nhau sau vài tháng chia tay, rất nhanh, em lên xe hoa, anh cũng lên xe hoa đi đón cô dâu khác.
Thế nên sống ở đời, đừng có thề thốt, nhất là trong tình yêu, nó là thứ xa xỉ và dễ dãi nhất, chẳng có gì dễ bằng hứa hẹn!
Tôi nói điều đó vì tôi nghĩ như thế thật.
Tối hôm Chủ nhật đó, thằng Dũng được tag vào một cái bộ ảnh đám cưới của một người bạn cấp 3.
Vì là friend trên facebook nên tất nhiên nó sẽ hiện lên trên new feeds của tôi.
Tôi chỉ hơi thắc mắc là tại sao Phương cũng là friend và đều được tag trong album đó nhưng tôi lại không biết.
Câu trả lời rất dễ dàng: em đã block tôi từ bao giờ – chắc Huy muốn vậy!
Như một phản xạ tự nhiên, tôi lục tung cái album ấy lên để tìm ảnh của Phương.
Và cũng không mất nhiều thời gian, sau vài cái click, tôi đã thấy ảnh em đang ngồi chễm trệ trên xe SH với cái biển số tôi đã thuộc lòng.
Ảnh chụp em đang đeo khẩu trang kín mít, nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra cái váy đỏ tôi mua cho em, cái lắc bạc phía trong có khắc tên hai đứa, cùng với chiếc nhẫn đôi em vẫn đeo trên tay trái.
Chỉ có điều là, nếu như tôi không nhầm thì nó đã được chuyển từ ngón giữa sang ngón nhẫn....
Sen Nguyen
Trả lời5 tháng trước
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay