Tôi đặt chân xuống mảnh đất quê hương với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Dù nó còn nhiều cái chộn rộn, xô bồ, giành dật thì nó vẫn là nơi sinh ra và nuôi tôi lớn lên. Bạn có tin không? Lúc máy bay hạ cánh cũng là lúc tôi suýt bật khóc. Có đi xa mới thấy thấm thía nỗi nhớ quê nhà, nơi ấy có cha mẹ, có tuổi thơ tôi, và có em.
Tôi bắt xe khách về nhà với một valy đồ nhỏ. Trông tôi giống như một người đi công tác xa về chứ không giống một thằng du học sinh với đủ thứ đồ chằng chịt.
Kéo lệch xệch cái valy đến trước cửa nhà, thấy bố đang tưới cây còn mẹ thì đang ngồi ngoài giếng rửa rau. Thấy tôi đứng trước cổng, hai ông bà trố mắt lên nhìn, đứng như trời trồng mất mấy giây.
- Bố, mẹ! Con về đây!
- Con! Sao về không bảo để bố mẹ đón – bố mẹ sững lại rồi ào ra cửa vừa nói vừa xoa nắn khắp cả người thằng con như sợ nó bị mất đi mấy cân thịt. Mẹ tôi thì từ lúc nhìn thấy con trai về đã nhạt nhòa nước mắt.
- Kìa mẹ. Con về mà mẹ khóc!
- Học hành vất vả lắm phải không con? Nhìn mày như cái giẽ khoai thế này....
Quả thực là tôi giảm từ 70kg xuống còn hơn 60kg. Với bố mẹ tôi thì đó là điều khủng khiếp, không chấp nhận được. Hai ông bà không ngừng căn vặn và chửi bới giáo sư vì đã tra tấn con trai mình. Đúng là sau này khi có con rồi tôi mới hiểu được lòng cha mẹ... xót xa lắm.
Ngồi im để bố mẹ sờ nắn và hỏi han suốt cả buổi chiều, sau bữa cơm tối tôi xin phép lên trên nhà ở gần trường. Từ hồi tôi đi thì nhà đó bỏ không, thỉnh thoảng bố mẹ lên quét dọn rồi lại về. Khỏi phải nói bố mẹ tôi cũng biết tôi lên đó để làm gì, nhưng thôi hai ông bà cũng không ép, vì dù sao tôi biết bố mẹ vẫn thương và quý Phương.
Trên con đường tôi đi lên trường, phố xá hai bên vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi lắm. Vẫn con đường này ngày xưa tôi đèo em đi đi về về. Nhớ cái ôm thật chặt đêm tỏ tình, nhớ những giọt nước mắt sợ sệt của em, nhớ nhiều lắm..... chỉ có con người là không biết có còn như xưa nữa không.
Tôi đến trước cửa nhà Phương lúc hơn 8h và ngồi ở quán trà đá chênh chếch phía bên đường. Mua một cái SIM khác vì sim cũ của tôi không còn dùng được nữa.
Vừa đặt mông xuống cái ghế nhựa bà bán trà đá đã nhận ngay ra tôi, giọng bà oang oang:
- Ơ, thằng này. Dạo này đi đâu mà mất tăm hả?
- Con đi học u ơi.
- Học đâu mà mất hút thế?
- Hàn xẻng u ạ. Cho con điếu thuốc.
- Thảo nào dạo này toàn thấy con bé đi về một mình!
- Không có giai đi kèm à u? – tôi vừa châm thuốc vừa nhướn mày dò hỏi.
- Có một thằng nhưng chỉ đến cửa thôi, không như chúng mày ngày xưa đâu!
- Bọn con ngày xưa là sao?
- Tao còn lạ! Gì chứ xếp hình là tao biết hết đấy.
Tôi phì cười, phụt ngay ngụm trà đá ra, ho sặc sụa. Đúng là bó tay với độ teen của bà này, hơn 60 tuổi đầu rồi mà còn ăn nói như thanh niên, lại còn “xếp hình” nữa thì đúng là quá bá đạo.
- Lần trước tao còn thấy con này nó tát thằng kia
- Tát á? Sao tát ạ?
- Thằng này sấn đến định hôn. Đây này, mấy thằng này này nó còn chạy sang định đánh mà – bà chỉ vào mấy thanh niên đang ngồi thuốc lá phì phèo. Rồi quay sang tôi giới thiệu với mấy ông đó:
- Đây, thằng này là người yêu con bé bên kia đường kìa.
Tôi gật đầu chào, mấy ông cũng gật đầu chào lại rồi tiếp tục chém gió. Nhìn là biết mấy thanh niên này thuộc dạng vô công rồi nghề, suốt ngày bám trụ ở quán trà đá này cho hết ngày rồi 6h là tra bảng. Nhưng dù sao thì họ cũng không phải dạng bần cùng sinh đạo tặc, giang hồ chứ không phải hàng đê tiện. Rút bao thuốc của bà già, tôi sang bàn của mấy thanh niên.
- Chào mấy anh! Tôi vỗ vai một thanh niên rồi ngồi xuống cùng.
- Vâng, anh.
- Cảm ơn mấy anh em lần trước can thiệp kịp thời. Mình đi học xa nhà nên.... – tôi rút bao thuốc ra mời mấy thanh niên.
- À, vâng, có gì đâu anh. Mà anh làm đâu ạ? – tôi hơi bất ngờ vì mấy thanh niên này trẻ hơn mình nghĩ, lại ăn nói rất lễ độ dù nhìn qua thì dữ tợn, xăm trổ đầy mình.
- Mình dạy ở trường ***********
- Ô thế ạ? Trước em học trường đó, K***. Thế em phải gọi là thầy rồi.
- Thôi, thầy trò gì, ra đường cứ anh em......
Sen Nguyen
Trả lời5 tháng trước
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay