Mình leo lên xe phóng như bay về để tránh mưa to, tự dưng thấy lưng đau điếng.
- “Bụp, bụp” – quát này!.
- “Hự” – Làm cái j đấy hả? Mình hét qua tiếng mưa. Chỉ nghe đằng sau tiếng cười khúc khích, chắc ma nhập. Đến xóm trọ, mình bye bye để về, tưởng ít ra nàng cũng giữ lại chờ tạnh mưa hoặc đưa cho cái áo mưa, nhưng không, cái mình nhận được lại là:
- Cút về đi!
- Ừ, tớ về đây - Mình sốc lắm rồi nhưng vẫn bình tĩnh.
Đề xe, vừa vào số thì gái đứng ở bậc thềm lao ra chặn đầu xe.
- Nói thế là về luôn à?
- Khổ quá, bỏ ra để về nhanh không khuya rồi. Xem phim Hàn lắm quá à?
- Vào nhà đi
- Đi vào đi, không công sức tránh mưa nãy giờ công cốc bây giờ đấy, nhanh.
- Bạn vào nhà đi thì tớ vào
Mình bó tay, thở dài, rồi tắt máy dắt xe đi vào. Gái ướt gần hết rồi, mình thì như con chuột lột, công cốc, đúng là chả ra đâu vào đâu, mình thở dài. Tại sao có mỗi 1 chuyện như thế lại phải làm trò làm gì?
Phòng trọ sv thì chắc chẳng ai lạ gì, bé tí ti, vào phòng cái là mời khách lên giường luôn cho nóng . Được cái là phòng con gái nên mọi thứ gọn gẽ, và thơm tho. Mình cứ đứng loanh quanh rồi ngồi gếch luôn lên cái bàn học. Gái vứt cho 1 cái khăn, thơm, đúng là cái gì của bọn nó cũng thơm.
- Lau đầu đi này
- Tớ cảm ơn
- Khỏi cảm ơn. Coi như trả công đi uống cafe cùng.
- Công gì bèo thế thôi à?
- Thế thôi, chỉ cao giá với các em trong Khoa thôi, chứ với đây chẳng là gì đâu!
- Ừ
- Cởi áo ra mặc cái này vào. Nói rồi gái vứt cho mình 1 cái áo cầu thủ.
- Áo ai đây? Áo bồ của bà tôi ko mặc đâu.
- Ờ, bồ đấy, không mặc trả đây.
Mình định ném trả thì nhìn thấy áo MU đen quen quen (hồi của vodafone đó), xoay qua thì thấy số 8, tên mình. Áo này là đồng phục đội từ năm 1 mà! Sao nó lại ở đây?
- Sao Mai lại có cái áo này, nó bị mất lâu rồi mà?
- Ờ, nhặt được ngoài đường - Mặt gái đỏ lừ lên rồi cầm quần áo đi ra nhà tắm, bỏ mình ở trong phòng. Trước khi đi còn dúi cho mình 1 cốc trà gừng. Trò trộm cắp này đáng yêu ghê.
Sen Nguyen
Trả lời5 tháng trước
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay