Mẹ Mai òa khóc, bà cúi gục xuống bàn. Bố Mai lên tiếng:
- Bác hiểu hoàn cảnh hai đứa, nhưng không phải tự nhiên mà hai bác phải đến cầu xin cháu thế này.
- Bác đừng nói thế.
- Không, bác đang cầu xin cháu. Bây giờ danh tiếng, danh dự gia đình bác đang nằm hết trong tay cháu. Cuộc sống không chỉ có tình yêu cháu ạ, Mai còn phải có trách nhiệm với gia đình nữa. Bây giờ cả họ hàng, làng xóm ai cũng biết K là con rể của bác rồi, hai bác không còn đường lùi nữa cháu ạ. Mọi người đang trông chờ một đám cưới thôi cháu.
- Cháu hiểu ạ, nhưng cháu không cam lòng để Mai rời xa cháu đâu. Bọn cháu khó khăn lắm mới đến được với nhau. Cháu sẽ không buông tay Mai ra đâu ạ, cháu xin lỗi.
- Cường ơi bác xin cháu – Mẹ Mai sụp xuống. Tôi quá bất ngờ, vội vàng quỳ xuống để nâng bác dậy nhưng bà nhất quyết không chịu đứng lên.
- Bác ơi, bác đứng lên đi ạ, cháu xin bác.
- Không, bác quỳ đây cầu xin cháu. Bác xin cháu, cháu chia tay với Mai nhé!? Giờ bác không còn gì nữa cả, gia đình xào xáo, ông bà không nhìn mặt con, họ hàng dè bỉu... Nó ích kỷ thế là không được.... Bác xin cháu!
Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Không còn từ nào để diễn tả được tình cảnh này nữa, chỉ có thể nói là nghiệt ngã mà thôi. Hạnh phúc bao lâu mới có nhau, mà người lớn đang tâm làm như vậy đấy, không công bằng chút nào.
- Vâng, cháu sẽ chia tay Mai.
Tôi chưa một phút chán nản về tình cảnh của hai đứa, nhưng tôi ngao ngán với cách cư xử của người lớn. Có lẽ "sinh con rồi mới biết lòng cha mẹ" là như thế. Tôi chưa có con cái nên tôi không hiểu được lòng họ chăng? Bố mẹ tôi, bố mẹ Mai đều xuất phát từ tình yêu con cái, nhưng cái cách thể hiện ra làm những người làm con thấy thật khủng khiếp... Ép uổng con cái bằng nước mắt, bằng cái chết. Thật tệ hại.
- Bác cảm ơn cháu, bác cảm ơn cháu.
Nâng người đàn bà đáng tuổi mẹ mình đứng dậy, tôi quay bước đi luôn, không nói thêm một lời nào nữa. Biết nói gì đây? Cả đời này lấy đâu ra cái cảnh này? Cảnh mà bố mẹ người yêu quỳ xin mình buông tha con gái họ.... Tôi cười như thằng điên, vừa tu chai rượu vừa cười. Rút điện thoại ra gọi cho gấu – lần cuối cùng tôi gọi em là gấu.
- Em à?
- Anh à? Mình chia tay nhé! – Tôi bất ngờ vì đó là điều tôi đang định nói. Chắc có lẽ Mai đã biết hết mọi chuyện.
- Em không bỏ gia đình được anh ạ. Anh hãy buông tay em nhé? – Khóc.
- ..... – Tôi khóc theo.
- Em yêu anh lắm, hãy nhớ đến em anh nhé! Huhuhu.
- Anh cũng yêu em lắm! Anh xin lỗi.
- Đừng nói từ ấy anh ạ. Hãy đi cafe với em một lần cuối nhé!
- Ừ. Chào em!
- Chào Cường yếu của em.
Sen Nguyen
Trả lời5 tháng trước
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay