Từ lúc về Hà Nội, mình gặp lại Chúc, khi đó em vẫn đang học năm cuối. Chúc mặn mà hơn nhiều, cũng không có người yêu. Chính xác thì vẫn có một người theo đuổi nhưng em chưa nhận lời với họ, cũng không từ chối – thêm một trong những đặc điểm dễ thấy của phụ nữ.
Hẹn nhau, quán cafe. Mình cũng không hiểu sao mình đóng cửa với tất cả mọi người, trừ Chúc – có lẽ vì cái ban đầu ấy.
- Mai lấy chồng rồi à Cường?
- Tớ đi về đây – Đứng dậy
- Cường à, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu.
- Đừng nhắc lại nữa.
- Ừ. Dạo này Cường sống thế nào?
- Tớ bình thường
- Thỉnh thoảng ghé chỗ tớ chơi nhé
- Ừ, rảnh tớ ghé.
- Tí nữa đi ăn với tớ nhé?
- Ừ.
Đúng là trớ trêu thật, ngày xưa đèo Mai thì nhớ đến Chúc, bây giờ đèo Chúc đằng sau thì chỉ thấy hình bóng Mai thôi. Chúc vòng tay ra ôm lấy mình.
- Bỏ tay ra đi Chúc – Mình gắt lên
- Tớ xin lỗi
- Cường yêu Mai lắm đúng không?
Mình không nói gì
- Thực tế là thực tế Cường ạ, Cường phải mạnh mẽ lên, xung quanh Cường có rất nhiều người đang lo lắng cho bạn đấy.
- Tớ biết rồi, không cần bạn phải nhắc! Tớ muốn đến gặp bạn như gặp một người bạn lâu ngày để ngồi uống cafe với nhau, không phải để bạn lên lớp tớ đâu!
- Tớ chỉ nói thế thôi, còn Cường nghĩ thế nào sao tớ bắt được.
Những ngày sau đó, ngày nào mình cũng nhận được tin nhắn hỏi han của Chúc, thỉnh thoảng lại sang nhà Chúc ăn cơm – những bữa cơm hai người. Mình cũng vài lần bỏ về giữa chừng, vì nhìn Chúc nấu cơm mà mình chỉ thấy hình ảnh Mai, mồ hôi lấm tấm, một bên tay dao thớt, một bên là google, thỉnh thoảng lại “ái”, “ối”.... Nhớ hình ảnh mình ôm Mai từ đằng sau, rồi đè ra xếp hình mặc kệ nàng ý gào thét. Cuộc đời lúc đó chỉ cần có thế, nhưng nó qua mất rồi. Giờ là lúc cần phải xếp lại, gói ghém lại. Mình chỉ cho phép cảm xúc trở lại một lần vào ngày cưới em mà thôi....
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta
Sen Nguyen
Trả lời5 tháng trước
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay