- Sao lại có boyfriend thế hả cô nương? Tây nó to lắm tôi đánh không lại đâu.
- Lão phó phòng, nói thế cho thôi luôn. Làm phiền nhiều quá.
- Trồng cây si à?
- Ừ, đang đứng trước nhà.
- Người gì?
- Úc
- Sao lại không thích ông ấy?
- Không thích là không thích thôi!
- Mà người nước ngoài sao nó hỏi sỗ sàng thế nhỉ?
- Đúng rồi đấy. Họ chẳng bao giờ hỏi what kind of friend? cả. Bực mình.
- Thôi phiên phiến đi. Chê nhiều chết già đấy bà ạ.
- Cường này
- Gì hả Phương?
- Đến nơi nhớ hỏi han đã, nhớ đấy! Tôi không nghĩ Chúc là đứa như thế đâu.
Mình hình như quên chuyện đó nãy giờ thì phải:
- Bà biết gì mà nói, nó cắm sừng tôi như thế rồi còn hỏi han gì!
- Động thủ là hạ sách – Phương thò tay vào túi áo mình cầm lấy tay mình siết mạnh! – Nhớ đấy, làm gì cũng phải nghĩ về gia đình, về công việc. Ai cũng lo cho ông,......
Phương nói đúng – nàng với mấy thằng bạn là người bên cạnh lúc mình yếu đuối nhất như thế này, lúc bị phụ bạc.
Không cần phải là yêu đương, có nhau những lúc thế này mới biết giá trị của bạn bè.
Mình đi chậm lại, rút tay ra khỏi tay Phương sau đó đổi vị trí, mình cầm tay em. Phương để im. Cảm thấy có gì đó mới mẻ chạy qua tim mình.
Đến nơi, đứng trên dốc, mấy thằng rút thuốc ra đốt
- Bình tĩnh Cường nhá, đm, nó làm ầm lên là mày mất việc đấy! Hỏi han cho kĩ vào. Thằng D nói.
- Yên tâm. Tao biết mà. Mà hỏi han mẹ gì nữa!
- Mà sao mày bám nó chặt cứng thế con kia? - Thằng Dũng quát cái Phương, con bé buông ngay tay mình ra.
- Mày quát quát cái *** gì, suốt ngày để ý linh tinh! - Rồi mình quay sang Phương.
- Bạn bị thằng này nó át vía hay sao ý nhỉ? Nàng cười rất tươi.
- ........................
Sen Nguyen
Trả lời5 tháng trước
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay