Mình vừa nói, có lẽ cả vừa khóc nữa, bao nhiêu thứ chất chứa hết thời gian qua bung ra không kiểm soát được:
- Cô biết tôi buồn thế nào không? Dung hòa giữa gia đình và vợ con đối với thằng đàn ông đâu có dễ đâu, dù bố mẹ tôi có phản đối thì tôi mong cô đứng cùng với tôi để vượt qua chứ không phải gặp khó khăn cô bỏ tôi đi như thế, đằng này bố mẹ tôi còn chưa nói lời nào nặng nề với cô. Hôm nay mà tôi không gọi thì cô cũng sẽ coi như chẳng có gì xảy ra đúng không?
- Em xin lỗi! Em thề sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa! Em sai rồi, em sẽ sửa mà.
- Thề à? Tôi lạ gì kiểu thề của cô. Muộn rồi, tôi nói với cô rồi nhưng cô nghĩ tôi đùa. Thời gian qua tôi nằm nhà, cô đi lại với ai, cô đến thăm tôi mà tay không rời cái điện thoại cô nghĩ tôi là con gà đúng không? Tôi tin tưởng cô còn cô không coi tôi ra gì cả.
Thằng Đ lúc này đã đứng được dậy, và mồm nó bắt đầu hoạt động:
- Hôm nay nhà tôi có việc nên gọi Chúc xuống ăn cơm với mọi người thôi, tôi xin phép bố mẹ Chúc đàng hoàng rồi chẳng có gì khuất tất cả!
“Lần này thì đúng là lỗi do cái mồm của mày rồi con ạ!”. Cơn điên lại lên, mình lại định lao vào tiếp, không thể kiềm chế được, chẳng có gì hạ nhiệt được mình nữa. Nhưng chỉ bước được vài bước thì Phương đã chộp lấy giữ mình lại, đứng lên chặn trước mặt, vừa khóc vừa hét vào tai mình:
- Anh bị điên à? Hả??? Thằng đó có lỗi gì? Đánh thì đánh con này này? Anh không dám đánh con gái thì để em đánh!
Rồi Phương định xông vào Chúc. Lúc này nó điên chẳng kém gì mình. Hình ảnh Mai năm nào lại hiện về - sao mình toàn gặp mấy đứa “côn đồ” thế này? Hay là bất kì người con gái nào cũng sẽ trở nên đáng sợ như thế khi họ tới giới hạn? Giờ thì mình lại ôm giữ lấy Phương, rất chặt. Phương vừa khóc vừa chỉ vào mặt Chúc:
- Mày, biến khỏi cuộc đời Cường ngay, đừng để tao gặp mày thêm lần nào nữa!
Rồi em vùng ra khỏi tay mình chạy ra ngoài cổng, vừa chạy vừa khóc. Cả lũ đơ hết người, cả mình, cả Chúc, ngoại trừ thằng D – nó đang nhìn mình cười mỉm. Chắc nó là thằng duy nhất biết hết mọi chuyện.
Mình tiến đến gần trước mặt 2 đứa kia và tặng một nụ cười nửa miệng: “Chúc hạnh phúc!”
- Về đi bọn mày ơi.
- Chào bác.
Chúc đã quỵ xuống, nhưng mình chẳng quan tâm nữa.
Ngoài đường, Phương đang lững thững, vừa đi vừa quẹt nước mắt.
Sao vậy nữa chứ? Trong mình giờ đang là một đống tơ vò, chuyện kia chưa xong giờ lại đến nàng này nữa. Sao tự nhiên lại khùng lên như thế trong khi đó là việc của mình? Phương thì mình biết không có hiền lành gì, nhưng đến mức nhảy ra đánh người thì chắc chắn có vấn đề. Và tại sao lại xưng anh - em với mình? Phương cũng thích mình hay chỉ là một bài tâm lý để dừng mình lại lúc đó? Đau đầu.
Tắt máy xe, rút chìa khóa, mình tiến lại gần. Nàng hình như chẳng cần biết đến sự có mặt của mình, cứ khóc tu tu.
- Phương ơi lên xe đi
như không nghe thấy gì.
- .........
Phương vẫn chưa thôi khóc. Mình khẽ nắm lấy tay em giữ lại
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Công Khai Vật (Dịch)
Sen Nguyen
Trả lời5 tháng trước
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay