Chương 73

- Có. Cuốc đất trồng rau.

- Đi với tôi đi ra chỗ này nhé! – Đầu nghiêng nghiêng, mắt chớp chớp.

- Đi đâu? Tôi ở nhà trồng rau.

- Cafe, tiền cafe, nhớ chưa cưng? – Đổi giọng ngay được :(

- À, em nhớ, thế đi đâu chị ơi?

- Đi rồi sẽ biết. Chiều thứ 6 qua công ty đón tôi.

- Nhưng thứ 7 mẹ lên mẹ mắng tôi thì bà nghe nhá.

- Mẹ để tôi xin cho!

- ...............

- Không tin à? Tôi gọi điện xin luôn nhá?

- Thôi, tôi tin. Sợ bà quá! – Không biết từ bao giờ Phương thành một spy chính hiệu của mẹ mình cài vào. Mình đi đâu mẹ cũng biết, đang húp mì tôm mẹ cũng biết. Tất cả là do con “spy – girl” này! Ban đầu mình không hiểu sao mẹ lại nhờ Phương, mà không phải Chúc, nhưng sau này mới thấy hết thâm ý của người lớn, bên cạnh cái giữ ý tứ bên ngoài.

- Còn tiền vụ bún chả này để xem sẽ xử thế nào đây ta! – Phương nhìn mình, mắt mơ màng ra vẻ đăm chiêu lắm.

- Cái gì? 1 thôi chứ, lại còn tách ra 2 vụ à?

- Im! – Quát + lừ mắt. Mịa, nó quát mình như quát con nó vậy, vừa mới nhẹ nhàng được vài câu. Đợi đấy, ông trả thù sau, thỉnh thoảng ông lại treo niêu nửa tháng cho biết mặt.

Trên đường về, vừa trèo lên xe cái là gái gục vào lưng mình như một phản xạ, tự nhiên ghê! - Chúc không bao giờ làm vậy, em bảo rằng không thích thể hiện chỗ đông người, nên lúc nào đi xe cũng như 2 thanh niên nghiêm túc. Mình thì chẳng quan tâm, thế nào cũng được, mấy cái chuyện linh tinh ấy chẳng đáng để tranh luận, mỗi người 1 quan điểm. Mai thì lúc nào cũng phải bám sát sàn sạt, ôm cứng ngắc, về hôm nào cũng đau lưng phải đi vật lí trị liệu mới hết. Phương có vẽ cũng sẽ như vậy.

- Ngủ chút đi, đi cả buổi trưa thế này chiều lấy đâu ra sức làm.

- Tôi có ngủ đâu? Đang thích...

- Thích cái gì?

- Thích thế này này. Thoải mái.

- Thoải mái thì cứ gối đi, tôi cho mượn suốt cũng được – Phương ngẩng lên luôn, mỉm cười, suy nghĩ gì đó, xong lại cúi xuống gục tiếp - “cục” – mình nhìn thấy Phương cười mỉm qua gương chiếu hậu, nụ cười rất đẹp, chưa bao giờ thấy Phương cười kiểu ấy. Mắt em ánh lên niềm vui. Nhìn thấy Phương cười mà mình cũng thấy vui lây, cảm giác như quên hết bao nhiêu mệt mỏi chất chứa, cứ thoải mái như chưa từng biết đến buồn đau là gì vậy.

- Thật không? Lúc nào cũng được nhé? – Phương thỏ thẻ.

- Thật.

- Nhưng mà tôi không ôm ông đâu, nhé?

- Cái đó......... tôi chịu, có khi phải về hỏi mẹ đã.

- Uhmmm, ông về hỏi mẹ xong bảo lại tôi nha. Hì hì

- Mẹ không cho thì sao?

- Thì tôi xin mẹ cho, rồi năn nỉ ỉ ôi...

- Vẫn không cho thì sao?

- Không cho thì khóc nhè.Hiiiii

Đề xuất Voz: 2018 của tôi
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Sen Nguyen
7 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay