Nhỏ nói:
- Em không thể xa con được.
Thôi thì trước mặt cả nhỏ, cả sếp tổng. Em thấy chiều hướng không tốt rồi, và không có hy vọng gì rồi. Nên em mới hẹn với nhỏ vào một lần khác chỉ có 2 đứa.
- Tôi: Anh bây giờ không biết giữa anh với em bây giờ là tình yêu hay chỉ còn tình thương, hay mối quan hệ gì đi nữa. Nhưng mà từ lúc mà anh với em yêu nhau tới bây giờ. Anh chưa bao giờ hối hận hay trách móc gì em hết. (Cái này là em nói thật nhé, chứ không phải là những lời nói hoa mỹ, hay thể hiện mình cao thượng này nọ đâu. Em không hiểu tại sao, qua bao nhiêu chuyện như vậy em vẫn không giận nhỏ xíu nào hết)
- Nhỏ: Dạ, em không xứng được như vậy đâu. - Rồi nhỏ im lặng một lát, rồi nói tiếp:
- Nhỏ: Bây giờ đã quá muộn để em có thể bào chữa hay ngụy biện gì rồi. Mọi chuyện quá rõ ràng, em không có gì để lý lẽ hay dám mong anh tha thứ cả.
- Em. Anh có trách móc hay gì em đâu mà tha thứ. Em có lỗi gì với anh đâu. Em chỉ có lỗi... (Em lỡ miệng nói tới đây. Chắc nhỏ cũng biết ý em định nói tới đây là Anna thôi. Em chỉ có lỗi với bé Anna.)
- Em: Anh xin lỗi. Anh không có ý đó.
- Nhỏ: Không, anh nói đúng mà.
- Em: Và anh cũng có lỗi với bé Anna. Anh không đủ mạnh mẽ để có thể níu giữ được hạnh phúc của mình. Để có thể giữ gìn tổ ấm của bản thân, khiến cho bé Anna phải rơi vào cảnh có bố thì không có mẹ, và ngược lại, có mẹ thì không có bố.
Nói tới đây thôi. Là em thấy nhỏ lại buồn rồi, và em cũng buồn nữa.
Nên thôi, tạm gác qua chuyện này. Em vẫn như vậy, vẫn như thuở mới yêu. Em không muốn nhìn thấy nhỏ buồn một xíu nào. (Và em biết, nhỏ không phải cố tình như vậy để đánh vào điểm yếu của em đâu, vì hơn ai hết, em là người rất hiểu tính cách và con người của nhỏ)
Sau đó. Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới.
Em và nhỏ ngồi bên nhau. Chỉ biết im lặng thôi. Ôm nhau thôi.
Tất nhiên chỉ dừng lại ở mức độ ôm hôn thôi.
Dù sao thì nhỏ cũng sắp lấy chồng, chú rể cũng không phải là mình. Nên mỗi việc ôm với hôn cũng thấy là đủ với mình Chỉ dừng lại tại đây thôi.
Thức dậy, thấy nhỏ nằm bên cạnh, cứ như là ngày mới yêu vậy. Vẫn hồi hộp, vẫn chỉ vuốt tóc, sờ má, hôn tóc trong lúc nhỏ ngủ thôi.
Xong rồi. 2 đứa lại phải tạm chia tay.
À, để quay lại chuyện bé Anna.
Cuối cùng phương án được đưa ra là để bé Anna lại Thái.
Nhỏ sau khi kết hôn sẽ theo chú rể mới sang Huê Kỳ.
Em thì về Việt Nam để làm việc.
Em biết để đưa ra quyết định như vậy. Nhỏ sẽ buồn rất nhiều. Vì em biết nhỏ rất thương con. Và qua quyết định đó. Em cũng biết được nhỏ còn thương em (có thể hết tình nhưng còn nghĩa) Vì nhỏ chắc cũng sợ em nhớ con. Nên để bé ở Thái sẽ tiện cho em trong việc qua thăm bé.
Và em cảm thấy vui và cảm ơn nhỏ về điều này. (Nhưng tận sâu trong tim, lại cảm thấy thương nhỏ, và thương nhỏ lắm. Không biết sau này. Nhỏ ở Mỹ mà nhớ con thì biết sẽ làm sao. Nghĩ tới đây thôi, là tự nhiên em lại thấy tự trách mình) Chẳng hiểu sao.