Em bế T* vào trong phòng, đặt lên giường, lau sơ tay chân, lau mặt, thả T* lên giường ngủ. Em ngồi ngắm theo dõi tình trạng của T* một lúc rồi đứng dậy đi về, một phần vì buồn ngủ và mệt, tối giờ chưa ăn được gì.
- T*: Em cảm ơn anh nhen.
- Em: Em chưa ngủ hả?
- T*: Ừm, à, lúc nãy em không có say đâu.
- Em: Em say rồi, đi ngủ đi.
Rồi em tạm biệt nhỏ ra về. Trước lúc em đi về, nhỏ có níu tay em lại, rồi cảm ơn em lần nữa. Chia tay đơn giản như vậy thôi. À, mà tay nhỏ dùng nước hoa gì mà thơm lắm, thơm khó tả. ^^
Rồi cũng trôi qua ngày đáng quên ấy. Sáng hôm sau, em đi làm bình thường. Với tâm trạng cũng khá vui. Mà thực ra lúc mới ban sáng cũng không vui lắm, nhưng khoảng trưa trưa, sếp có thông báo là khoảng 2 tuần nữa sẽ đi Thái công tác 1 tuần. Thú thật là cảm giác vui sướng và hạnh phúc, cảm giác như trẻ con sắp nhận được quà vậy. Và món quà quý nhất của em chính là nhỏ. Cảm giác chuẩn bị được gặp nhỏ, nôn nao khó tả.
(Mặc dù đi Bangkok không biết bao nhiêu lần, nhưng em vẫn thấy thích, và đặc biệt lần này, càng thích hơn nữa, sau bao nhiêu ngày xa cách, lại có cơ hội được gặp nhỏ, Bangkok thực ra nó cũng giống như Sài Gòn của mình thôi, chứ không khác nhiều lắm, chỉ khác là bên đó nhiều tòa nhà cao chọc trời hơn, nhiều trung tâm mua sắm hơn, có tàu điện trên không và tàu điện ngầm. Nhưng nếu được chọn, em vẫn thích sống ở Sài Gòn hơn).
Đang trong tâm trạng lâng lâng vui sướng thì em nhận được tin nhắn từ số lạ. 0909******. "ank K* pkải khôg? Cho em xjn lỗj chjện tốj hôm qua nké" (vietsub: Anh K* phải không? Cho em xin lỗi chuyện tối hôm qua nhé). Thú thực là em rất ghét tụi trẻ bây giờ dùng teen code, em là em chỉ muốn đập cuốn tiếng Việt lớp 1 vào tụi này, em nhìn mà ngứa mắt không chịu được. Nên cũng không quan tâm cho lắm!
Nghĩ là nhầm số nên cũng không nhắn tin hay điện thoại lại. Một lúc sau thì tiếp tục 1 tin nhắn thứ 2 gửi tới. "em H*, bạn củ@ T* nè, em xjn lỗj ank ckiện tốj qua nké" (vietsub: Em H*, bạn của T* nè, em xin lỗi anh chuyện tối hôm qua nhé).
THÚ THẬT LÀ EM RẤT GHÉT TỤI TRẺ VIẾT TEEN CODE, NHÌN NGỨA CẢ MẮT.
Lúc này thì em mới biết là H*, chủ nhân bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua, nên em nhắn tin trả lời, nhìn ngứa gan, ngứa mắt, nên em nhắn tin trả lời thì chính xác hơn.
"Xin lỗi, ai vậy, làm ơn nói tiếng Việt đi, chứ anh không hiểu bên ấy đang nói cái gì."
Thấy không hồi âm, nên em nghĩ là chắc H* giận em rồi, ai ngờ ẻm nhắn lại tỉnh queo.
"Anh khó tính quá, mau già lắm à, hè hè."
Thấy H* không để bụng, nên em cũng nhắn tin trả lời.
"Ừm, anh khó tính lắm. À, còn vụ tối hôm qua, không sao đâu."
"Nhưng em vẫn thấy có lỗi, để em chuộc lỗi nhé." Thấy mà mắc cười, nhỏ đang cố sửa lại cách viết, mà cũng thấy hài hài.
"Không sao, anh không nghĩ gì đâu. Chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà."
"Không được, để em chuộc lỗi, không thì em thấy áy náy lắm."
Và rồi H* hẹn em đi uống café để chuộc lỗi, và em cũng không quên điều kiện đi kèm, là rủ bé T* đi theo. Cũng muốn xem tình hình của bé T* thế nào, một công đôi việc.
Tối đó H* hẹn em ở quán café cũ trên đường D2 (Quán mà em và bé T* đã đi lần trước) hẹn nhau 7 giờ tối, tối đó tắm rửa sạch sẽ thơm tho, rồi đi thẳng tới quán, em tới sớm khoảng 15 phút, ngồi nghe nhạc, ngắm cảnh phố phường, ngắm đủ thứ, suy nghĩ tới viễn cảnh chuẩn bị được qua Thái, gặp nhỏ là thấy vui trong lòng rồi. Cảm giác lâng lâng khó tả.
- HÙ!!!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nhật ký đời tôi