Logo
Trang chủ
Chương 31: NHÓC H*

Chương 31: NHÓC H*

Đọc to

Thời gian sau đó, bé T* vẫn cố giữ thái độ lạnh lùng với em. Em cũng thấy mình không có nghĩa vụ phải làm T* vui, nên vẫn giữ thái độ bình thường với bé. Sau này, em mới hiểu rõ và thông cảm hơn với bé T*. Còn H* thì đúng là con nhỏ trời đánh, lúc nào cũng gây ra rắc rối. Nhưng nó giống như thực phẩm chức năng vậy, có thể giúp người khác khỏe mạnh vui vẻ, yêu đời, nhưng nếu lạm dụng quá, thì lại gây ra tác dụng phụ.

Thời gian vẫn cứ trôi đi. Công việc của em vẫn bình thường, sáng đi làm, chiều cắp ba lô về. Vẫn trò chuyện với nhỏ mỗi đêm. Vẫn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nói chuyện cùng nhỏ, và hơi hơi tổn thương, buồn một chút vì mỗi người một nơi.

Nhưng nghĩ đến khoảng thời gian sắp tới, khoảng một tuần nữa là sẽ được gặp nhỏ, nên mọi nỗi buồn dường như tan biến.

Còn về nhóc H*, em vẫn giữ liên lạc với nó sau buổi café hôm ấy. Em cũng không hiểu sao dạo này nó thường hay liên lạc với em, trò chuyện đủ thứ, cứ như em là đài tiếng nói nhân dân thành phố Hồ Chí Minh vậy. Nó điện thoại, tâm sự với em mọi thứ, từ chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình, đến cả những tâm sự đêm khuya. Nhiều lúc em không biết phải nói gì với nó nữa, thì nó lại mang mấy câu chuyện cười ra kể cho em nghe.

- Nhóc H*: Anh muốn nghe chuyện cười không?
- Em: Nghe với một điều kiện.
- Nhóc H*: Điều kiện gì?
- Em: Em phải vừa kể, vừa thọc lét anh mới cười được.
- Nhóc H*: Anh giỏi thọc em. Em ở xa anh quá, sao thọc lét anh được, hay anh tới chỗ em đi, em vừa kể vừa thọc lét anh tới sáng luôn.
- Em: Thôi, thôi, kể đi. Anh nghe nè.
- Nhóc H*: Em kể nghe.

Rồi nó kể lại mấy câu chuyện cười trên mạng, mà em đọc muốn mòn rồi. Nhưng vẫn phải cười cho nó vui.

Những câu chuyện tưởng chừng vô thưởng vô phạt như vậy, cứ lặp đi lặp lại. Khiến em và H* ngày càng hiểu nhau, và em cũng hiểu tính cách của H* hơn. Nó y chang một đứa con nít, vui buồn đều thể hiện rõ ra mặt, và thích được nuông chiều, nịnh nọt, hảo ngọt. Một hôm đang ở văn phòng, thì nghe điện thoại nó (nhóc H*) gọi tới.

- Nhóc H*: Alo, anh đang làm gì đó? Tới chỗ em liền đi anh.
- Em: Có gì vậy? Anh đang làm việc. Khoảng tối anh ghé được không?
- Nhóc H*: Không được, ngay bây giờ. Gấp lắm rồi.
- Em: Em điện thoại cho thằng bồ em đi, chứ sao gọi cho anh. Em hơi cáu rồi đó.

Không biết tại em nhắc tới từ cấm hay nhắc tới điều gì mà tự nhiên nó khóc.

- Nhóc H*: Anh không tới thì thôi... Em không cần anh tới nữa.

Rồi xong nó tắt máy. Từ lúc biết nó tới giờ, lần đầu tiên em thấy nó lo lắng và có thái độ hơi lạ so với mọi khi. Nên cũng hơi lo lắng. Vậy là đành xách cặp xin phép về sớm 30 phút (cũng hên là sắp hết giờ làm, nên xin về dễ) rồi em bay thẳng tới chỗ nhà nó.

Nó là con gái Sài Gòn chính gốc, ba má làm to, nhà nằm trong khu Phú Mỹ Hưng quận 7. Kiểu nó như con nhà tiểu thư, được nuông chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy. Thích ăn chơi, đú... Bla bla. Kiểu loại con gái mà em ghét nhất. Trước đây thì đúng là em không thích thiệt. Nhưng mà từ khi em quen nó, em mới biết giàu chưa chắc đã sướng (mà nghèo thì chắc chắn là khổ rồi). Nhà nó giàu thiệt, nhưng quanh năm suốt tháng chỉ làm bạn với cô giúp việc. Phụ huynh thì chỉ lo làm lụng kiếm tiền, nên cũng ít khi quan tâm tới nó (chỉ biết ăn chơi, ngủ, tiêu tiền thôi). Nói chung thì hoàn cảnh của nó là như vậy.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Siêu Thần Cơ Giới Sư
BÌNH LUẬN