Logo
Trang chủ
Chương 51: DỪNG LẠI HAY TIẾP TỤC!!!

Chương 51: DỪNG LẠI HAY TIẾP TỤC!!!

Đọc to

Một mình trong căn phòng trống rỗng, tối tăm, em ngồi đối diện với sự thật: em đã không có nhỏ bên cạnh. Có thể em chẳng là gì của nhỏ, hoặc chỉ là người thay thế, hoặc giữa em và nhỏ chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng.

Em suy nghĩ về mọi chuyện, và có lẽ mọi giả thuyết đều đúng. Em phải chấp nhận sự thật rằng em không là gì với nhỏ cả... Mọi thứ chỉ là do em tự vẽ nên, tự tưởng tượng nên, cứ nghĩ mọi thứ là màu hồng, nhưng thực tế lại là một màu xám. Màu xám như bầu trời sắp đổ mưa.

Và em mong một cơn mưa, đổ ào xuống để xóa tan thực tại. Em muốn quên hết mọi chuyện về nhỏ, để giữa em và nhỏ chỉ là mối quan hệ công việc giữa người thuê và người bị thuê, giữa ô sin cấp cao và con gái sếp tổng.

Mọi chuyện có lẽ nên dừng lại, và đây có lẽ là thời điểm thích hợp.
- "Chị ngủ ngon, cảm ơn chị về tất cả."

Nằm trên giường, em chỉ mong trời sáng. Chưa bao giờ em muốn trốn chạy khỏi Thái Lan như lúc này...

Sáng sớm hôm sau, em cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn tối qua, nhưng sâu trong đó vẫn còn chút gì đó nhói đau. Dù sao em cũng đã quyết định rồi. Hy vọng sẽ nhanh chóng cắt đứt được mối quan hệ với nhỏ.
- Em: Chào chị, good morning.
- Nhỏ: Ừm, chào, cậu chuẩn bị đồ xong hết chưa?
- Em: Dạ xong rồi...
- Nhỏ: Vậy xem lại đồ đạc đi rồi lên xe.
- Em: Dạ.

Sau đó, em chào tạm biệt mọi người trong gia đình nhỏ, người làm trong gia đình nhỏ và mọi người trong công ty. Em và nhỏ lên xe, nhỏ đưa em ra sân bay. Chuyến đi đáng nhớ, nhưng cũng đáng để quên, sắp kết thúc.

Suốt quãng đường từ nhà nhỏ ra sân bay, em muốn nói chuyện với nhỏ, nhưng đành kìm nén lại, quay mặt ra ngoài ngắm đường phố Bangkok. Mắt nhìn đường phố Bangkok, nhưng tâm trí lại để lại phía sau. Em đang cố tạo một bức tường vô hình để dứt điểm mối quan hệ hiện tại, chỉ muốn tốt cho cả hai.
- Nhỏ: Giận gì chị hả? Hay hôm nay mặt chị không xinh, không thấy quay mặt về phía chị?
- Em: Dạ có đâu. Chị lúc nào cũng xinh hết. Tại em muốn nhìn đường phố hơn thôi.
- Nhỏ: Ừm. Mà cậu không giận chị thiệt chứ?
- Em: Dạ, thiệt mà, chả có gì để mà phải giận chị cả.
- Nhỏ: Ừm, vậy thì tốt rồi.

Rồi cũng tới sân bay. Nhỏ đỗ xe rồi cùng em vào làm thủ tục check in.
- Em: Xong xuôi hết rồi, chắc chị về được rồi, bây giờ em vào phòng chờ.
- Nhỏ: Ừm.
- Em: Dạ.
- Nhỏ: Chuyện tối hôm qua, em không giận chị chứ?
- Em: Dạ, em hiểu mà. *Thực chất em vẫn không hiểu, nhưng thôi, chuyện cũng đã qua, quá khứ rồi.*
- Nhỏ: Ừm, hiểu thì tốt. Mà bữa sau có nói xạo thì nói cho khéo nghe!
- Em: Dạ.

Chắc nhỏ cũng biết là em đang nói dối, nhưng đành vậy, em không muốn nhắc tới nữa, chỉ khiến tim thêm đau.

Rồi nhỏ tạm biệt, quay lưng đi về. Em quay lưng đi thẳng vào phòng chờ. Một chút luyến tiếc trong giây phút đó, nhưng dù sao cũng đã kết thúc. Những chuyện xảy ra ở Thái xem như là một kỷ niệm đẹp, và em sẽ cố giữ sâu ở một góc nhỏ trong trái tim. Sẽ cố để không đào lại những gì được cho là quá khứ.

Nhưng rồi em đã không làm được. Những kỷ niệm cùng nhỏ trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên Thái cứ dần dần được tái hiện trong suy nghĩ của em: phút giây lần đầu gặp nhỏ ở sân bay, ngồi cùng xe với nhỏ trên khắp các nẻo đường Bangkok, Pattaya, những giây phút hạnh phúc, những giây phút hờn ghen của nhỏ, những cái ôm xiết chặt, những nụ hôn trao cho nhau. Những kỷ niệm ấy cứ ùa về, rồi bất chợt khiến em mỉm cười.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Đạo Đại Thánh (Dịch)
BÌNH LUẬN