Vết thương ở bắp chân Kỷ Văn đang rỉ ra máu đen.
“Chị Kỷ Văn, mau ngồi xuống, em giúp chị xem sao!” Diệp Thanh Dương nói.
Kỷ Văn cũng chẳng bận tâm nhiều nữa, cô cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên, điều này cho thấy độc tính đang phát tác rất nhanh!
Cô ngồi xuống, duỗi chân ra. Do cơ thể phát nhiệt, gương mặt trưởng thành gợi cảm của cô ửng hồng, như quả đào chín mọng sắp rỉ nước.
“Chị Kỷ Văn, lát nữa có thể sẽ hơi đau, nhưng chị đừng cử động nhé! Phải cố chịu đựng!”
Diệp Thanh Dương nắm một nắm cây cỏ gần đó, cho vào miệng nhai vài miếng, sau đó đặt vào lòng bàn tay rồi ấn mạnh lên vết thương của Kỷ Văn.
“Á —”
Kỷ Văn không kìm được kêu lên một tiếng.
Một cảm giác mát lạnh, trơn trượt lan khắp cơ thể, sảng khoái như uống một ngụm Coca-Cola ướp lạnh giữa ngày hè oi ả.
Ngay sau đó là một cơn đau nhói thấu tim, tức thì từ vết thương lan khắp toàn thân, khiến Kỷ Văn run rẩy.
“Á!!”
Kỷ Văn hai tay siết chặt đám cỏ dưới đất, cố chịu đựng nỗi đau tột cùng!
Lúc này, Cương Bản Hùng Hoàn và vài người học trò cũng nhân lúc trăng sáng ra ngoài tản bộ, chợt nghe thấy âm thanh đó.
Ngay lập tức, họ hiểu lầm.
“Vừa nãy tôi thấy Diệp tiên sinh và cô Kỷ Văn lên núi, hóa ra là ra đây để 'mây mưa' ngoài trời!”
“Chà, tiếng động lớn thế, xem ra Diệp tiên sinh thật là 'giỏi giang'!”
“Các cậu đang nói linh tinh gì vậy?”
Cương Bản Hùng Hoàn quát.
Ông ta là sư phụ của nhóm người này, với tư cách là người thầy, lúc này phải tỏ ra nghiêm túc một chút.
Ông ta vỗ mấy cái vào gáy đám học trò: “Mau đi đi, đừng làm phiền người ta!”
Đám học trò mất hứng, chán nản rời đi.
Bên này, Diệp Thanh Dương đắp thuốc cho Kỷ Văn, sau đó nhổ phần thảo dược còn lại trong miệng ra: “Chị ơi, chị không sao rồi!”
Thấy Diệp Thanh Dương miệng đầy thảo dược, Kỷ Văn chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, lấy khăn giấy giúp Diệp Thanh Dương lau miệng.
“Diệp Thanh Dương, cảm ơn em!”
“Chị khách sáo rồi!” Diệp Thanh Dương lau sạch môi, nói: “Đây là một loại rắn độc vằn vện, độc tính mạnh hơn nhiều so với rắn lục. Nếu bị cắn, trong vòng ba giờ mà không được chữa trị kịp thời sẽ chết. Nhưng chị yên tâm, trong vòng bảy bước của vật độc ắt có thuốc giải, nên vừa rồi em phát hiện thuốc giải là lập tức đắp cho chị ngay!”
Kỷ Văn cảm kích nói: “Diệp Thanh Dương, em lại cứu mạng chị một lần nữa!”
Thực ra cô tự mình hiểu rõ nhất, lần trước là diễn kịch, còn lần này, Diệp Thanh Dương thật sự đã cứu mạng cô.
Hình bóng Diệp Thanh Dương hết lòng cứu chữa vừa rồi cứ hiện lên trong tâm trí cô.
Trong lòng cô tràn ngập sự cảm động.
Từ nhỏ đến lớn, dường như chưa có người đàn ông nào đối xử chân thành với cô như vậy.
Những gã đàn ông thối tha kia chỉ biết thèm khát nhan sắc và thân thể cô, ngay cả cha nuôi cũng luôn muốn cô dùng thân thể làm vũ khí để làm việc cho ông ta.
Nghĩ đến đây, Kỷ Văn chợt thấy lòng mềm nhũn, ánh mắt nhìn Diệp Thanh Dương cũng tràn đầy dịu dàng.
Lúc này, điện thoại cô đột nhiên nhận được một tin nhắn, là từ cha nuôi gửi đến!
Cha nuôi: Tình hình thế nào? Hành động lần này đã thu phục được Diệp Thanh Dương chưa?
Kỷ Văn sợ Diệp Thanh Dương nhìn thấy, vội vàng nhét điện thoại vào túi, không trả lời tin nhắn.
Sau đó, cô mím môi, hỏi Diệp Thanh Dương: “Diệp Thanh Dương, em có bạn gái chưa?”
“Chưa, nhưng em có người trong lòng rồi!” Diệp Thanh Dương nói.
“Ồ!”
Kỷ Văn muốn nói lại thôi, ánh mắt tối đi vài phần.
“Chị Kỷ Văn, em cõng chị về chỗ ở nhé, chị cần nghỉ ngơi thật tốt!” Diệp Thanh Dương nói.
Sau đó, anh cõng Kỷ Văn, đi về phía thị trấn Phong Diệp.
Trên lưng Diệp Thanh Dương, Kỷ Văn cảm nhận bờ vai rộng rãi và vững chãi của anh, trong lòng lại dâng lên một cảm giác dịu dàng, ngọt ngào.
Rồi cô lấy điện thoại ra, xóa thẳng tin nhắn của cha nuôi, tắt máy!
Cô chỉ muốn tận hưởng cảm giác ấm áp, hạnh phúc được quan tâm mà chưa từng có, không chút tư tâm hay tạp niệm.
Sau khi đưa Kỷ Văn về thị trấn Phong Diệp, Diệp Thanh Dương không ở lại đó mà nhân lúc trăng sáng xuống núi, trở về biệt thự hồ Thánh Luân.
Lâm Quân Dao vẫn đang đợi anh ở nhà!
Lúc này, trong biệt thự của Lâm Quân Dao, lại có một người đàn ông lạ mặt đến thăm.
Người đàn ông đó mặc một bộ vest sang trọng được đặt may riêng, đeo kính, trông lịch lãm và rất điển trai.
Anh ta đang ngồi trong phòng khách trò chuyện gì đó với Lâm Quân Dao.
Sắc mặt Lâm Quân Dao không được tốt, dường như cuộc nói chuyện này khiến cô không vui.
“Quân Dao, anh về rồi!”
Diệp Thanh Dương nói.
Lâm Quân Dao nhìn thấy Diệp Thanh Dương, hàng lông mày đang cau chặt mới giãn ra một chút.
“Vị này là ai?” Diệp Thanh Dương đi tới hỏi.
“La Khải! Chủ tịch tập đoàn Khải Hoàn!” Lâm Quân Dao nói.
“Chà, trẻ tuổi mà tài giỏi quá!” Diệp Thanh Dương nói.
La Khải lại phớt lờ Diệp Thanh Dương, quay sang hỏi Lâm Quân Dao:
“Quân Dao, sao chỗ ở của em lại có đàn ông?”
“Chuyện này, hình như không phải chuyện anh có thể hỏi thì phải?” Lâm Quân Dao nói: “Hơn nữa đã muộn thế này rồi, nếu không có việc gì thì mời anh về sớm, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Thấy Lâm Quân Dao có vẻ tức giận, La Khải biết mình đã hỏi quá nhiều, vội vàng đánh trống lảng, đi thẳng vào vấn đề chính:
“Quân Dao, lần này tôi đến đương nhiên là có việc. Chắc em biết buổi đấu giá Thiên Thần chứ?”
Lâm Quân Dao nghe xong, càng thêm tức giận.
Buổi đấu giá Thiên Thần, cô đương nhiên biết.
Đó là một buổi đấu giá xa hoa sắp được tổ chức tại khách sạn Thiên Thần ở thành phố Thanh Châu.
Truyền thuyết kể rằng, tại buổi đấu giá này, sẽ có một pháp khí thần kỳ được đem ra đấu giá.
Người nào có được pháp khí đó sẽ vận khí hanh thông, công danh thăng tiến, vô cùng huyền bí.
Vì vậy, nó đã thu hút rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh từ Thanh Châu và cả tỉnh Giang Nam.
Ban đầu Lâm Quân Dao muốn nhân cơ hội này để liên kết thêm nhiều đối tác kinh doanh.
Thế nhưng, buổi đấu giá đó lại không nể mặt Tập đoàn Lâm Thị, thậm chí không gửi một tấm thiệp mời nào.
Cô thậm chí còn không thể bước chân vào cửa buổi đấu giá!
Thử hỏi có tức không chứ!
Đề xuất Ngôn Tình: Mộ Tư Từ (Bạch Nhật Đề Đăng)
DESXINX
Trả lời1 tháng trước
Cmt đầu, để thử đọc bộ này