Mẹ mình nói gì mình cũng không rõ nữa, mẹ vừa đóng cửa vào nhà thì cậu nắm tóc, dựng đầu mình dậy. Tát thêm vài cái nữa, mình tỉnh cả rượu, cậu nắm cổ áo mình, rít qua kẽ răng:
- Mẹ kiếp, mẹ mày nuôi mày hai mươi mấy năm trời, cực khổ, nhục nhã biết mấy mày có biết không. Vì 1 đứa con gái mà làm khổ mẹ mày, mày có đáng làm con nữa không. Đáng lẽ những đứa như mày, phải vì mẹ mà phấn đấu, cho mẹ nở mày nở mặt với người ta chứ không phải rượu chè be bét như này. Bố mày chưa đủ hay sao mà thêm cả mày nữa. Mẹ mày và tao tính đợi mày tốt nghiệp xong, tao sẽ lôi mày vào công ty tao để cho mày đỡ phải đi chạy việc cực khổ. Lo cho mày thế đấy, mà mày không biết. Mày có biết vì sao con Quỳnh nó bỏ mày không?
Cậu mình ngừng 1 lát, cầm chai rượu uống hết rồi ném xuống đất cái xoảng!
- Vì mày là 1 THẰNG THẢM HẠI!
Cậu mình buông mình ra, mình vừa đau vừa mệt nên thiếp đi. Sau đó thì mình không còn biết gì nữa. Sáng hôm sau hơn 11h mình mới dậy. Ê ẩm toàn thân. Nhìn lên đầu giường. Thấy có vỉ thuốc đau đầu, hộp salonpas và chai dầu nóng. Chắc là cậu mua. Mẹ thì chắc là đi chợ chưa về.
Mình nằm đó, ngẫm nghĩ 1 hồi, thì vớ tay lấy cái điện thoại. Xóa số em. Bật dậy. Lên yahoo, xóa luôn cả nick của em. Rửa mặt, tắm táp xong. Mình cho quà tặng, kỉ vật vào trong thùng. Rồi đem đi cho mấy đứa con nít. Và mình quyết tâm quên em. Cai luôn rượu bia và cả thuốc (giờ vẫn chưa cai được).
Sau đó thì mình ra trường, làm việc ở công ty cậu. Cậu mình thì rất hài lòng, tuy không nói ra, nhưng nhìn vào ánh mắt của cậu, mình biết cậu rất vui. Vì mình là đứa cháu mà cậu cưng chiều nhất.
Mình và em không hề liên lạc, gặp gỡ nhau cho đến khi em gọi cho mình. Giờ thì mình ngon lành rồi. Lương tháng 7 củ. Cũng xe ga, ip như bao người. Tất nhiên không chỉ có vẻ ngoài là thay đổi. Trong 2 năm qua, mình chả dám yêu ai. Cô gái nào cũng chỉ quen qua đường. Gặp mặt. Xin số. Tán tỉnh. Đưa vào n2. Chia tay và không bao giờ gặp lại.
Thế đấy, mọi người có thể gọi mình là thằng khốn nạn hay gì cũng được. Mỗi người có 1 quan điểm sống riêng. Hiện tại mình cũng có chăn dắt vài em, nhưng cũng chả đi đến đâu, vì mình xác định vui chơi thì không có tình cảm. Vả lại mấy em chỉ coi mình như cún nên khi phũ mình cũng không áy náy gì.
Hôm nay mình mệt quá. Type đến đây thôi. Mà cũng chẳng còn chuyện gì để kể cho mọi người nữa rồi. Nếu mọi người thấy không còn hứng thú gì với truyện mình viết thì cứ nói nhé. Mình sẽ close topic này. Vì cuộc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn mà. Chào thân ái và quyết thắng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Khiêu Vũ Giữa Bầy Gõ