Em không đẹp, nhưng có duyên. Thân hình cân đối, đâu ra đấy. Lúc ấy mình thấy em như vậy. "Chém gió" một lát thì mình lôi bao thuốc ra. Đang loay hoay tìm bật lửa thì em quay sang, đưa cho mình cái của em:
- Anh lấy của em mà dùng.
Mình hơi bất ngờ:
- Ừ, anh cảm ơn.
Châm xong điếu thuốc, ngồi săm soi thì thấy bật lửa của em khá là đẹp. Mạ vàng, có hình một con rồng quấn quanh. Mình hỏi:
- Em hút thuốc hay sao mà xài bật lửa thế?
- À, cách đây một năm, em có đi Hồng Kông chơi. Thấy nó ở trong một gian hàng bán đồ cũ, trông thích mắt nên mua về.
- Loại hiếm đấy. Anh nghe nói hồi thế kỷ 18, mấy cái bật lửa này được chính quyền Hồng Kông thiết kế dành riêng cho người Anh ở đấy. Giá chắc phải vài trăm bảng là ít.
Em nhìn mình, cười cười không nói gì. Chắc biết là mình "chém gió". Ngồi với em cả buổi tối. Chị thì mải mê ôm điện thoại, chả biết làm cái gì, nhưng mình không dám hỏi. Chị đã không hỏi mình thì chớ, chứ mình mà mở miệng ra hỏi cái gì là y như rằng chị chỉ chờ có thế để bắt bí, "dìm hàng" mình. Hôm ấy mình đang không vui, nhưng tám với em một hồi thì bao nhiêu bực bội bay đâu hết. Em và mình buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lúc nhìn lại đồng hồ thì đã hơn 11h rồi. Thế là đành phải chào nhau ra về. Mình giành thanh toán luôn cho chị và em. Em ngồi nói chuyện với mình cả mấy tiếng đồng hồ mà không trả được cho em ly rượu còn ra gì nữa! Vả lại không tự giác trả để chị đá xoáy thì ngại chết! Em thì ra trước gọi taxi, còn chị thì đứng nói chuyện với mình:
- Thấy được không?
- Chị nói gì cơ?
- Giả ngu à, cái Linh ấy!
- Bổn cũ soạn lại nữa à chị…
- Tao có ý tốt giúp mày mà mày lại nói thế à!
- Ý tốt thì em xin nhận, nhưng mà người thì…
- Thôi tao không nói với mày nữa, mặc xác mày, tao về trước đây!
- Chị về cẩn thận nhé!