Hồi ấy mình mới đi làm, chưa có nhiều kinh nghiệm.
Lương thì cũng chỉ đủ để ăn uống, đổ xăng, và nhiều chi phí linh tinh khác.
Mình nhớ lần đầu tiên gặp Phương là hôm mang hồ sơ đến xin việc.
Phương làm ở phòng nhân sự và là người phỏng vấn mình hôm ấy.
Nói chung thì không có ấn tượng gì đặc biệt lắm.
Phỏng vấn xong, mình gọi cho cậu thông báo rồi về nhà.
Sang tuần thì đi làm buổi đầu.
Hôm ấy 7h mình đã đến rồi, ma mới mà!
Đang mở cốp lấy cặp thì chợt nhìn thấy em.
Lúc đấy mới để ý kĩ, em trông cũng khá xinh trong chiếc váy trắng và chiếc áo lông thú... gì thì mình chẳng rõ.
Tóc em đen, dài nhưng không dày.
Em đi cùng với đồng nghiệp.
Thấy mình nhìn em chằm chằm thì em nở một nụ cười thân thiện.
Cái chết người là ở đấy!
Răng em đều, lúc cười lại để lộ chiếc răng khểnh, đã thế lại có lúm đồng tiền nữa, trông yêu phết!
Mình bị đứng hình mất 5 phút.
Chờ em đi khuất rồi mình mới hoàn hồn, vội lật đật chạy đến thang máy.
Mình thực sự bị nụ cười của em hút hồn ngay từ hôm ấy.
Cái tật hám gái lại nổi lên, mình quyết định tán em cho bằng được!