Logo
Trang chủ
Chương 53

Chương 53

Đọc to

Mình và em vừa leo bộ vừa nói chuyện, mình hỏi em:
- Tí thì quên, bạn tên gì ấy nhỉ?
- Mình là Phương, còn bạn?
- À, mình tên Hoàng, nhưng mà bạn cứ gọi là anh cho dễ xưng hô nhé!
- Sinh năm mấy mà đòi gọi là anh?
- Thế bạn sinh năm mấy?
- 19/3/1988
Mình nhìn em, cười cười. Mặt em lúc đấy thế nào ấy.
Em hỏi mình:
- Sao bạn lại cười?
- Sinh ngày 19/11 thì bạn phải gọi mình là anh rồi. Mình sinh ngày 4/7/1988!
- Xí, còn lâu, hơn có 4 tháng mà đòi làm anh à!

Hơn 15 phút mới đến được phòng nhân sự.
Mình giúp em mang mấy túi trái cây vào bàn làm việc, pha cho mình cốc nước, em hỏi:
- Bạn có mệt không?
- Ơ, phải gọi là anh chứ!
- Ừ thì anh! Có mệt không?
- Một chút!
- Cảm ơn!
- Cảm ơn suông thôi à?
- Chứ bạn, à quên anh muốn gì?
- Ừm, một cuộc hẹn nhé, đi cafe chẳng hạn?
Em chau mày, suy nghĩ chừng 30 giây rồi trả lời:
- Cũng được, mà thời gian, địa điểm thế nào hở anh?
- Giờ anh chưa nghĩ ra, hay là em cho anh số điện thoại với cả Facebook để tiện liên lạc!
- Anh lưu số em này, 0905...
- Còn Facebook?
- ABCXYZ...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bí mật kinh hoàng ở quán nét
Quay lại truyện Cuộc gọi của ex!
BÌNH LUẬN