Hôn chán chê rồi đẩy em nó ra ngắm một lượt từ đầu đến chân, nhìn đẫy đà, già dặn hơn chút, không còn vẻ tinh nghịch như xưa nữa, chững chạc hơn rồi.
"Nhìn gì kỹ thế anh xã?"
"Anh xã," lâu rồi mình mới được gọi như vậy, ôm em nó vào thủ thỉ: "Anh nhớ em nhiều lắm."
"Em cũng vậy, ngày ngày trông thấy anh mà em không dám lại gần, hix."
"Hả, sao lại ngày nào cũng thấy anh?"
"Em ở khách sạn gần chỗ anh làm, sáng nào em cũng nhìn anh ngồi uống café ở quán vỉa hè dưới chỗ làm suốt."
"Em ở khách sạn gần 1 năm? :ooh:"
"Vâng, mới đầu cũng không quen, rồi dần cũng thích nghi thôi."
"Còn gì em nói nốt đi."
"Còn đỗ xe gần nhà xem anh tưới cây, dắt chó đi chơi, cả đi theo anh với cái Thu (em gái em) đi chơi nữa, thích lắm mà không dám ra, huhu, hôm nào anh phải dẫn em đi chơi bù đó."
"Em thì ngày nào cũng gặp anh, anh thì hôm nào cũng ôm gối nhìn trần nhà nhớ em."
"Hihi vậy à, à anh nhìn nè" - nói rồi chìa chân lên khoe cái lắc, xong em nó vạch chân này chân kia của em lên không thấy rồi đứng lên nhìn em môi run run (chả hiểu học kiểu dỗi ở đâu nữa, chắc bên Úc :go:), "sao anh không đeo chứ, hức."
"Đây nè, chồng," em nói rồi vạch cổ ra, tại vòng bé tẹo, chân mình thì to nên xỏ vòng cho lên cổ, giấu kỹ lắm, không ai nhìn thấy, tưởng dở hơi.
"Hihi" (cười ngay được).
"Giờ làm gì đây, năm sau mình gặp lại nhau nữa hả?"
"Năm cái đầu anh, giờ em bám anh cả đời luôn :beauty: hihi."
"Bố mẹ em về luôn không?"
"Hai cụ ở bên đấy làm ăn luôn rồi, có mỗi em nhớ anh quá sang được 2 tháng trốn về luôn hihi."
"Thế giờ qua khách sạn dọn đồ rồi chuyển về nhé."
"Chị L chuyển giúp rồi, mà..."
"Hở, sao nữa?"
"Em chuyển về nhà anh được không? *bặm môi*."
"Nhà kia em bán rồi à?"
"Gì, dở à, tại em không thích ở một mình."
"Điêu, ở một mình cả năm trời rồi còn gì, nhớ đằng này thì nói luôn ra đi, bày đặt."
"Thì nhớ đó, được chưa, anh không cho ở chứ gì, hứ."
Bẹo má em nó phát, "lại bướng, mời chồng em về dinh."
"Hihihi."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Món Nợ Bất Tận