Thế mà cứ ngỡ thằng bạn chí cốt đi chung với mình, ai dè phản bạn theo gái làm tôi cay cú không nói được nên lời. Nhẹ nhàng đề xe, lần này tôi không ngu mà kéo ga nữa. Không đùn xe chết thì cũng bị thiên hạ trù chết vì thế giới này có nhiều thằng mỏ thúi phán đâu trúng đó nên tốt nhất là chạy chậm. Ra đến điểm hẹn thì xe vô vàn là xe, từ 50cc đến 1000cc, từ xe đạp đến phân khối lớn đủ cả. Tiếng bô gầm rú vang cả một góc thành phố, sau yên xe là các em xinh tươi mặt quần không thể ngắn hơn được nữa cổ vũ.
- Quân, sao im ắng thế, nẹt lên.
- Uầy mày nghĩ tao nẹt có qua tiếng chiếc CBR 1000 ngay kia không?
- Rút cái ống kia ra chưa?
- Rồi.
- Thế thì vặn hết ga và tỏa sáng đi.
- Ờ.
Brừm ừm ừm ừm ừm ừm.. Tôi kéo ga một tràng dài kèm theo cái tiếng bô đinh tai nhức óc đó.
- Đờ mờ sao im hết dị. - tôi tự nghĩ vì khi tôi hạ ga xong không khí trở nên yên ắng lại thường.
Huýt, lộp bộp lộp bộp - tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo của đám đông vang lên.
- Đỉnh quá anh ơi.
- Tiếp đi bạn ơi.
- Đã quá Pepsi ơi.
Rồi tôi với thằng Huy được đưa lên dẫn đầu đoàn bão, thời tôi đi bão chưa có nhiều phân khối lớn như bây giờ. Hồi trước thằng nào sang thì có Ex 2010 với con ghệ sau lưng. Giờ kinh tế phát triển nên bọn nó vác mấy cái siêu moto đó ra.
- Mày thấy chưa tao nói mà.
- Sao nó kêu to dữ mày?
- Tao làm mà lị.
- Nảy anh Quân ngầu dễ sợ luôn. - nhỏ Uyên lên tiếng.
Đến đoạn đường thẳng và vắng, cả đoàn tăng tốc. Vì tôi đi đầu đoàn nên phải chạy nhanh. Lúc này xe tôi cũng lên đến tốc độ 130 chứ không ít thì tôi vừa thấy bóng con chuột trong vỉa hè phóng ra cũng là lúc tôi nghe cái BẸT dưới bánh xe rồi tôi mất lái. Thế éo nào sau khi tôi ngã xuống và cái xe nằm cách tôi chừng chục thước nhưng tôi chẳng sao cả (lúc đó buồn lắm vì cứ nghĩ té xong được gặp tổ tiên :( ). Thằng Huy lật đật phóng lại chổ tôi
- Mày sao không Quân?
- Không, tao ổn.
- Đ* má con chuột mày cán báy nhẹt rồi.
- Huy, tay tao đau.
- Ơ xương mày lồi lên này, gãy tay cmnr. Lên xe tao chở đi bệnh viện, nhanh....