Thế là sau 2 tháng rưỡi treo tay, hôm nay tui đã được tháo băng.
Ôi cảm giác mát mẻ như bôi dầu xanh vào ass ấy.
Làm vài đường cơ bản sau bao ngày bảo trì.
Cái việc đầu tiên tui làm là đi lấy con Wave tàu về sau bao ngày xa cách.
Uầy, cứ mỗi lần hư là mỗi lần xe mới hơn.
- Ùi hết nhiêu anh ấy?
- Mày nghĩ tao có muốn lấy tiền mày không?
- Cái mặt chó mày mà dám lấy tiền tao à.
- Đờ mờ 2 chai, đưa đây.
- Bố thiến.
Rồi tui gạt chân chống đứng ra về.
Ùi cái bô nó vẫn còn nằm trên xe tui ồn ào vãi cả lìn.
Con nhỏ thì giờ đang ở trên giảng đường, ngày nào tui cũng gặp nên không nhớ nhung gì, chỉ nhớ cái bụng núc ních của con nhỏ thôi.
- Đang đâu đấy?
- Em mới học về.
- Có xe đó không?
- Hôm nay em đi với bạn.
- Ở yên đó, anh sang đón.
Con Wave tàu lướt ùn ùn trên từng cây số.
Tuy nhiên đợt này tui chạy chậm, thiên hạ nhiều thằng mỏ thúi nói đâu trúng đó nên chạy chậm cho chắc.
5 phút sau, tui có mặt ở trường con nhỏ cũng kiêm là trường tui.
Nhỏ đang đứng nói chuyện với thằng đực rựa nào ấy trông cũng bảnh bao lắm, chắc công tử.
Thấy có mùi, tui nẹt bô ùn ùn gây sự chú ý của con nhỏ.
Thấy tui nhỏ ngay tắp lự chạy đến.