Thế rồi tụi tui là bạn đồng hành trên chuyến xe này luôn, ra là con chị hộ tống con nhỏ vào Hải Phòng thăm ông bà già, sau đó vô lại Sài Gòn, con nhỏ đi học con chị đi làm. Hỏi ra mới biết năm nhất trường Y mà chả thấy có bông gòn.
Đang ngồi chém gió với hai con nhỏ thì con Vertu khựa rung lên, tui móc ra làm con nhỏ chị ngạc nhiên. Con nhỏ gọi tui:
- Em tưởng anh ngủ rồi chứ.
- Anh không ngủ trên xe được.
- Thức tán nhỏ nào à?
- Em cứ thế.
- Léng phéng em cắt, mà thôi em ngủ đây, anh ngủ ngon.
- Ừ, em ngủ ngon.
Rồi tui cất máy, quay sang hai con nhỏ nói chuyện tiếp:
- Ông xài Vertu cơ á.
- Thường thôi.
- Mua nhiêu?
- 120 củ.
Nói chuyện tùm xào ba láp thì đến Hải Phòng lúc 8h sáng. Hai ba con tui đi ăn phở xong bắt xe ôm về nhà nội luôn. Thật ra thì nội tui mất lâu rồi, nhà nội chỉ còn lại cô chú thôi. Về đến đó tui thay đồ rồi lăn oành ra ngủ luôn tới trưa dậy ăn cơm. Trong mơ thì tui chả thấy cái gì cả, đen thui.
11h ba đập tui dậy xuống ăn cơm. Đù, đập vào mắt tui là mâm cơm toàn sơn hào hải vị. Bên cạnh có cả người đẹp, nó tên Oanh là con của cô chú, thua tui 1 tuổi. Nó bỏ học đại học để theo nghiệp ca sĩ, mà tui thường chọc nó là Oanh Idol. Thực ra cái ban nhạc của nó tui cũng gặp vài lần, cũng tạm.
- Ù anh Quân dạo này xing giai nhỉ.
- Bố mày không xinh thì còn ai vào đây.
- Xí.
Ăn uống no say, tui lăn ra ngủ trưa tiếp. Đang ngủ thì con Oanh bước vô đập đập tui dậy:
- Anh có quà cho em không?
- Mày ngáo à. Trưa nắng.
- Quà đây.
- Mày ra hộ tao cái, tính sau.