Tui ghi gì có trời mới biết, sang nhà nhỏ Uyên thì cửa khóa trong, xe thì để trong nhà. Thế đéo nào 2 thằng bấm chuông mãi éo ai ra.
"Ah ah ah Kimochi.. Kimochi.."
- Ơ đệt mẹ cái mẹ gì thế?
- Chuông điện thoại tao.
Mẹ nó để cái chuông nghe là muốn... cơ mà cũng bắn qua con Vertu khựa của tui để chuông tin nhắn. 1 lúc sau thì nhỏ Uyên cũng ra, mặt đơ đơ, quần áo xộc xệch. Và sau đây là đoạn đối thoại của tụi nó, lúc đó tui đi núp rồi.
- Uyên, anh có chuyện muốn nói.
- Sao anh, em vừa ngủ dậy. Vào nhà đi.
- Không ngay tại đây, em hãy đọc.
Và sau đây là nội dung những gì tui viết:
"Uyên à.."
"Có lẽ khi em đọc những dòng này"
"Cũng đã đến lúc anh gần đi rồi"
"Kiểu như ung thư ấy em ạ"
"Anh sẽ đi cùng gió, cùng mây.."
"Và lần này anh muốn em biết.."
"Trên thế giới này, vẫn còn anh yêu em.."
"Nhưng có lẽ đã trễ rồi, thời gian anh bên em còn rất ít"
"Bác sĩ bảo, bệnh anh khó chữa"
"Ngõ nào anh cũng vẹo"
"Nên anh muốn chúc em hạnh phúc.."
"Mỗi khi có gió, là lúc anh ở bên em"