Logo
Trang chủ
Chương 40: Hoàng Thường khiêu chiến

Chương 40: Hoàng Thường khiêu chiến

Đọc to

Long Trần ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên lôi đài, một nam tử thân hình cường tráng đứng giữa đài, hướng bốn phía ôm quyền chào.

Long Trần không quen biết nam tử kia, nhưng xem ra vô cùng trẻ tuổi. Hắn vừa mới lên đài, toàn trường liền vang lên tiếng reo hò, xem ra nhân mạch của hắn rất rộng.

Lúc này Long Trần mới chú ý tới, toàn bộ quảng trường bên ngoài đã chật kín người. Thì ra, nửa đầu Hoa Đăng tiết là dành cho các thế tử, tạo cơ hội giao lưu cho các nam nữ trẻ tuổi. Còn cuộc tranh đoạt danh hiệu Đệ Nhất Dũng Sĩ phía sau thì không hề có bất kỳ hạn chế nào, hoàn toàn mở cửa. Long Trần lúc này nhìn thấy trên hàng ghế quan chiến bên phía Thái Hậu cũng đông thêm rất nhiều người; trong số đó, hắn nhìn thấy bóng dáng của Man Hoang Hậu.

Những người kia tuổi đã hơi lớn, nhưng khí huyết bành trướng, đều là cao thủ Ngưng Huyết cảnh, lại mang theo sát khí nhàn nhạt. Hiển nhiên, họ đều là những cường giả chân chính.

Lúc Long Trần đang đánh giá những người đó, bỗng nhiên lại vang lên một tiếng trầm trồ khen ngợi lớn. Chỉ thấy một nam tử nhảy vút lên cao hơn một trượng, nhẹ nhàng tiếp đất trên lôi đài, thân hình cực kỳ tiêu sái.

“Lại là Phùng Dương!” Thạch Phong nhìn người kia, có chút kinh ngạc nói.

“Sao vậy, ngươi biết hắn sao?” Long Trần hỏi.

“Ừ, hắn cùng ta cùng tuổi. Hai năm trước vào quân đội, lúc ấy chỉ ở Tụ Khí Tam Trọng Thiên, bây giờ vậy mà đã Tụ Khí Bát Trọng Thiên.”

Ngắn ngủi hai năm, vượt qua năm cảnh giới nhỏ, quả thật khiến người ta giật mình.

“Không có gì, sau khi vào quân đội, sẽ thường xuyên chấp hành một số nhiệm vụ. Đây chính là Sinh Tử Lịch Luyện chân chính, tốc độ như vậy cũng là bình thường.” Long Trần gật đầu, nhìn người kia nói.

“Phùng Dương này không tệ chút nào, tuy tu vi không cao, nhưng tia sát khí hắn mang trên mình không phải những thiếu gia trong các Mật Quán kia có thể sánh được.”

Ngay lúc Long Trần đang nói chuyện với Thạch Phong, Phùng Dương đã động thủ với người kia, quả nhiên đúng như Long Trần đã nói.

Người kia tuy nhìn qua cường tráng, tu vi giống với Phùng Dương, nhưng chiến lực chân chính lại chênh lệch quá nhiều so với Phùng Dương. Vậy mà chưa đến mười hiệp, hắn đã bị Phùng Dương một chưởng đánh văng khỏi lôi đài.

“Võ đạo không phải cứ tu vi càng cao thì chiến lực càng mạnh. Có đôi khi, loại khí phách thẳng tiến không lùi đó sẽ khiến đối phương sợ hãi, mất đi lòng tin, dẫn đến chiến lực giảm sút rất nhiều. Cho nên, nếu muốn đi xa hơn trên võ đạo, cần một tấm lòng hướng võ, vượt mọi chông gai, bất khuất.” Long Trần vỗ vai Thạch Phong nói.

“Ta biết, ta sẽ, ta có thể chết, nhưng không thể khuất phục!” Thạch Phong gật đầu.

Long Trần mỉm cười. Thiên tư của Thạch Phong có hạn, con đường tu hành gian nan, nhưng nếu đạo tâm kiên định, có lẽ vẫn sẽ xuất hiện kỳ tích.

Phanh!

Phùng Dương liên tiếp đánh bại ba cường giả, rốt cục kiệt sức, bị người khác một quyền đẩy lui, không thể không nhận thua.

“Long Trần, ta lên đây!”

“Ừm, sớm vậy ư? Một trận luân chiến như thế này ngươi chịu được sao?” Long Trần hơi kinh ngạc nói.

“Ta xem trận tranh đoạt này như một loại tu hành. Kết quả không quan trọng, quan trọng là ta cần kiên định hướng võ chi tâm của mình.” Thạch Phong cười nói.

“Tốt! Thạch huynh, chúng ta ở đây cổ vũ cho ngươi!” Vu Bàn Tử nói rất nhiệt tình, bọn họ đều mong ngóng Thạch Phong xuất thủ.

“Cố lên!”

Long Trần vỗ vai Thạch Phong nói.

“Thạch Phong xin đến lĩnh giáo!”

Theo tiếng hét lớn của Thạch Phong, như một tiếng sét vang trên quảng trường, toàn trường bùng nổ tiếng hoan hô như thủy triều. Hiển nhiên, Thạch Phong vẫn rất có danh tiếng trong thế hệ trẻ tuổi của Đế Đô.

Tiếng hò hét của Vu Bàn Tử và những người khác bị tiếng hoan hô như thủy triều bao phủ, ngay cả chính bọn họ cũng không nghe thấy, không khỏi nhìn nhau, vô cùng xấu hổ.

Thạch Phong sắc mặt đen kịt, khí độ thâm trầm. Hắn đứng đó, khiến người ta cảm thấy đó chính là một ngọn núi lớn, không ai có thể lay chuyển.

Đối diện Thạch Phong là một cường giả Tụ Khí Cửu Trọng Thiên. Nhưng khi thấy Thạch Phong, trong lòng hắn cứng lại, lại bị chấn trụ.

“Ra tay đi, ta chỉ dùng lực lượng Ngưng Khí tầng chín.” Thạch Phong mỉm cười.

Người kia nghe xong, trong lòng không khỏi có khí, dưới đài nhiều người nhìn như vậy, khiến hắn khó xuống đài.

“Hừ, ai cần ngươi nhường!”

Người kia lạnh hừ một tiếng, dưới chân điểm nhẹ, một quyền giáng thẳng xuống Thạch Phong. Thế nhưng Thạch Phong lại làm ngơ trước quyền đó.

“Thạch Phong này quá cuồng vọng rồi!”

Hô!

Khi mọi người cho rằng Thạch Phong cuồng vọng, người kia tấn công Thạch Phong, quyền thứ hai phi nhanh mà tới, thẳng đến bụng dưới của Thạch Phong. Chiêu thứ nhất lại là hư chiêu!

Bốp!

Một bàn tay lớn chặn lại nắm đấm của người kia, phát ra một tiếng vang trầm. Thạch Phong tóm lấy bàn tay lớn của người kia, trên tay vừa dùng sức.

“Cút đi!”

Hô!

Mọi người phát ra một tiếng kinh hô, thân hình người kia bay lên không, bay thẳng ra mấy trượng khoảng cách, hung hăng ngã xuống đất, ngã dúi dụi.

Người kia sau khi rơi xuống đất, phun ra bùn trong miệng, chửi bới vài câu, quay đầu rời đi, ngay cả trận tỷ thí phía sau cũng không thèm nhìn.

“Thạch ca uy vũ!”

Vu Bàn Tử và những người khác lúc này nắm lấy cơ hội, là người đầu tiên hô vang khẩu hiệu này. Theo tiếng hô của bọn họ, một tiếng tán thưởng lớn vang lên.

Tiếng tán thưởng này xen lẫn vô số tiếng hoan hô của các thiếu nữ. Long Trần mỉm cười, khó trách nhiều người như vậy thích lên đài, đây là thủ đoạn tốt nhất để sinh vật giống đực hấp dẫn giống cái.

Đúng lúc này, Long Trần bỗng nhiên cảm thấy có điều, hướng hàng ghế quan chiến bên kia nhìn một cái, vừa vặn trông thấy Sở Dao một đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm mình.

Long Trần mỉm cười, nháy mắt mấy cái. Sở Dao bỗng nhiên khuôn mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống, nhưng trong đôi mắt đẹp lại tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Thế nhưng Long Trần và Sở Dao cũng không chú ý tới, cái động tác cực nhỏ này của bọn họ đã hoàn toàn lọt vào mắt của một người khác.

Sắc mặt Hạ Trường Phong tái xanh, bỗng nhiên đối với người bên cạnh khẽ nói: “Ngươi dò xét hắn thế nào rồi, có ra điều gì kỹ càng không?”

“Hồi chủ nhân, tiểu nhân đã dò xét. Kẻ này tu vi cổ quái, thủy chung không hiện tu vi chân chính, bất quá chiến lực chân chính không cao hơn Ngưng Huyết sơ kỳ.” Người kia thấp giọng nói.

Nếu Long Trần ở đây, lập tức sẽ nghe ra khẩu âm của người kia, chính là tên sát thủ giả trang đánh lén người khác lúc Long Trần ra khỏi cửa.

“Hừ, vậy là tốt rồi! Hoàng Thường, tối nay ta muốn hắn chết. Cố gắng đừng bại lộ quá nhiều chiêu bài.” Hạ Trường Phong lạnh hừ một tiếng nói.

Hoàng Thường trong miệng hắn, chính là thị vệ thân cận của hắn, tên nam tử mặt sẹo kia. Khóe miệng Hoàng Thường hiện lên một nụ cười tàn nhẫn nói: “Chủ nhân yên tâm, hắn tuyệt đối không sống quá đêm nay.”

Phanh!

Không thể không nói, Thạch Phong sau khi tiến vào Ngưng Huyết cảnh dũng mãnh không thể cản, liên tiếp đánh bại mười tám đối thủ, khiến toàn trường sôi trào.

Hai đối thủ cuối cùng, thình lình cũng là cường giả Ngưng Huyết cảnh. Bất quá về mặt chiến lực, họ không hề kém Thạch Phong chút nào. Dù sao Thạch Phong có Long Trần hỗ trợ mới đột phá Ngưng Huyết cảnh, cảnh giới của hắn ngưng thực hơn nhiều so với người khác, chiếm lợi thế cực lớn.

Khi vị cường giả Ngưng Huyết cảnh cuối cùng bị đánh bại, Thạch Phong trên lôi đài hô ba tiếng vẫn như cũ không người lên sân khấu.

Dựa theo quy củ luận võ, danh hiệu Đệ Nhất Dũng Sĩ Phượng Minh lần này đã rơi vào túi Thạch Phong.

Trong tiếng reo hò nhiệt liệt của toàn trường, Thạch Phong đi đến trước mặt Thái Hậu quỳ rạp xuống đất. Thái Hậu ban cho Thạch Phong một tấm ngọc bài, sau đó động viên vài câu.

Khi Thạch Phong trở lại trên lôi đài, toàn trường càng thêm sôi trào. Vô số thiếu nữ đổ xô lên lôi đài, đem vòng hoa của mình đeo vào cổ Thạch Phong.

Những vòng hoa đó là do mỗi thiếu nữ tự tay chế tác, là một loại tín vật. Khi thấy nam tử trong lòng ngưỡng mộ, họ sẽ dâng tặng cho nam tử kia. Nếu nam tử kia nhận lấy, liền biểu thị chấp nhận phương tâm của thiếu nữ. Mỗi một vòng hoa đều thêu tên khuê của chủ nhân, thuận tiện cho đối phương tra tìm. Đế Quốc Phượng Minh thường càng là nam tử cường đại, thê thiếp lại càng nhiều. Cho nên đại đa số thiếu nữ, thà gả cho một nam tử thê thiếp thành đàn làm tiểu thiếp, cũng không muốn gả cho một người bình thường làm Chính Thất.

Khi Thạch Phong trở về, toàn thân hắn treo đầy vòng hoa, chỉ có đầu lộ ra, nếu không thì đến đường cũng không đi được.

“Ha ha, Thạch Phong, chúc mừng nha!” Long Trần nhìn dáng vẻ buồn cười đó, không khỏi bật cười nói.

“Oa oa, Thạch Phong, lần này ngươi phát tài rồi!” Hầu Tử vẻ mặt hâm mộ nói.

“Phát cái tài gì, Thạch Phong cũng không phải buôn người. Bất quá Thạch huynh ngươi trở về có lẽ phải thật tốt sắp xếp một chút, sao cũng phải chọn mấy cô làm phòng nàng dâu chứ!” Vu Bàn Tử cười mắng.

Những thiếu nữ đó giao vòng hoa của mình cho Thạch Phong, liền biểu thị nguyện ý gả cho Thạch Phong. Chỉ cần Thạch Phong gật đầu, đặt sính lễ, liền có thể cưới, vô cùng thuận tiện.

Mặt Thạch Phong không khỏi đỏ lên nói: “Thạch Phong có được ngày hôm nay, đều nhờ vào sự giúp đỡ của Long Trần. Nếu không như vậy, chúng ta chia những vòng hoa này đi!”

Phốc!

Kể cả Long Trần, tất cả mọi người đều phụt cười. Cái thứ này cũng có thể chia sao, chỉ có Thạch Phong mới nghĩ ra.

Thấy mọi người cười to, Thạch Phong cũng kịp phản ứng, chính mình đã nói ngớ ngẩn. Mọi người không khỏi cười lớn.

Vốn dĩ lúc này Hoa Đăng tiết năm nay đã kết thúc. Khi mọi người đang chuẩn bị tan cuộc, bỗng nhiên Hạ Trường Phong cười nói:

“Trận thi đấu này thật sự là đặc sắc, khiến người ta vẫn chưa thỏa mãn. Tại hạ có một đề nghị, không biết có nên nói hay không?”

Thái Hậu hơi cau mày. Hôm nay sự tình đã đủ nhiều, vốn không muốn phức tạp, nhưng Hạ Trường Phong là khách nhân, Thái Hậu không tiện bác bỏ mặt mũi hắn, nói: “Hạ Hoàng tử cứ nói đừng ngại.”

“Vì để mọi người trợ hứng, bên ta cũng phái ra một vị trẻ tuổi, cùng các tuấn kiệt Phượng Minh, đến một trận luận bàn đi, xem xem ai mạnh hơn một chút.” Hạ Trường Phong cười nói.

Không đợi Thái Hậu nói chuyện, Vệ Thương đã xen lời nói: “Đại Hạ, Phượng Minh thân như một nhà. Một điểm nhỏ nhoi hữu nghị luận bàn, tin tưởng Thái Hậu sẽ không từ chối chứ?”

Thái Hậu không khỏi thở dài một hơi. Đây rõ ràng là dùng ngôn ngữ ép buộc nàng, nếu như không đáp ứng, liền phải đắc tội Vệ Thương.

“Vậy thì theo Đại Sư nói đi. Để chúng ta chiêm ngưỡng phong thái nam nhi Đại Hạ. Không biết là vị nào lên sân khấu?”

“Hoàng Thường, ngươi đi đi, nhớ kỹ phải thủ hạ lưu tình, đừng làm tổn thương hòa khí.” Hạ Trường Phong vung tay lên nói.

“Được!”

Hoàng Thường mũi chân điểm nhẹ, người đã như một con Đại Điểu, xẹt qua một đường vòng cung, chậm rãi rơi xuống đài.

“Đại Hạ Hoàng Thường, mời anh hùng Phượng Minh chỉ giáo!” Hoàng Thường chắp tay ôm quyền nói.

“Có lầm hay không, ngươi cũng trải đời như thế rồi, thế mà còn giả bộ nai tơ, da mặt quá dày đi!” Long Trần làm cho Hầu Tử một ánh mắt, Hầu Tử lập tức hiểu ý, lớn tiếng kêu lên.

Hoàng Thường mỉm cười: “Hoàng Thường năm nay mười chín tuổi, có thân phận Văn Điệp có thể làm chứng, toàn bộ người của Đại Hạ Đế Quốc đều biết.”

Nghe được Hoàng Thường nói vậy, toàn trường mọi người liền thoải mái. Có vóc dáng lớn hơn một chút cũng là bình thường.

“Long Trần công tử, ta Hoàng Thường khi đi vào Đế Đô, trong tai tất cả đều là tin đồn về các hạ, rất là ngưỡng mộ. Không biết có đủ tư cách, cùng công tử luận bàn một phen không?” Hoàng Thường nhìn Long Trần chắp tay ôm quyền nói.

Một câu của Hoàng Thường, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, cảnh tượng lập tức như nồi nước sôi.

“Long Trần!”“Long Trần!”“Long Trần!”

Tiếng hò hét sóng sau cao hơn sóng trước, sôi trào mãnh liệt, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Vô số ánh mắt nóng bỏng hướng Long Trần phóng tới.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tô Lịch: Sự Thật và Lịch Sử
Quay lại truyện Cửu Tinh Bá Thể Quyết
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Ác Thiện

Trả lời

1 tháng trước

790 lỗi

Ẩn danh

Ác Thiện

Trả lời

1 tháng trước

Chương 678 lỗi rồi

Ẩn danh

Ác Thiện

Trả lời

1 tháng trước

Chương 670 lỗi rồi bạn ơi

Đăng Truyện