Logo
Trang chủ

Chương 120:  Huyết Họa giả.

Đọc to

Doanh trại Diệp bang, tất cả thành viên đều đứng thẳng, mặt mày nghiêm trọng nhìn đám đông kẻ địch bên ngoài. Ít nhất cũng hơn trăm người, xem ra Cát bang đã dốc toàn lực?

Vương Thịnh và những người khác liếc nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc. Diệp bang và Cát bang xưa nay nước sông không phạm nước giếng, sao lần này Cát bang lại hưng sư động chúng, quyết một trận sống mái với họ?

Chẳng lẽ Cát bang chỉ vì mối thù nhỏ nhặt của Cát Thanh mà khai chiến chính diện với Diệp bang sao?

- Diệp tỷ!

Ánh mắt mọi thành viên Diệp bang đều đổ dồn về Diệp Khinh Linh. Nàng cũng nhíu mày, không hiểu vì sao Cát bang lại kéo đến đông như vậy. Dù kinh ngạc, nàng cũng không hề sợ hãi, vung tay lên ra lệnh:

- Phòng ngự!

Vương Thịnh nghe vậy, gật đầu đáp ứng.

Mục Trần đứng phía sau, chứng kiến cảnh này cũng cau mày. Tên Cát Thanh kia thật phiền phức, hắn có chút ghét rồi đấy...

- Mục ca.

Mặc Lĩnh đến gần Mục Trần, vẻ mặt lo lắng.

Mục Trần chỉ khẽ cười.

- Mục Trần ca ca đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi!

Duẫn Nhi không biết từ lúc nào đã chui đến bên cạnh Mục Trần, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay hắn.

Mục Trần cười, nhẹ nhàng xoa đầu Duẫn Nhi. Đôi mắt đen láy ngước lên nhìn ra bên ngoài doanh trại, ánh mắt càng lúc càng thêm sắc bén, khiến Mặc Lĩnh giật mình, tim đập chân run. Hắn biết, Mục Trần đã thật sự nổi giận.

Ngoài doanh trại, đông đảo thành viên Cát bang vây kín xung quanh. Hai bóng người chậm rãi bước tới. Người đi đầu nắm chặt thanh trường đao đỏ sậm trong tay, khí tức hung lệ từ cơ thể tỏa ra, khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng.

- Là Cát Hải, hắn cũng tự vác xác tới đây!

Trong doanh trại, nhân thủ Diệp bang nhìn thấy người nọ thì sắc mặt liền biến đổi. Không ai ngờ thủ lĩnh Cát bang, Cát Hải lại đích thân dẫn quân xâm phạm!

- Cát Hải, ngươi muốn gì?

Diệp Khinh Linh chậm rãi bước ra, đôi mắt đẹp đã có một chút hàn ý nhìn chằm chằm vào cường giả khí thế hung lệ kia.

Cát Hải cũng chăm chú nhìn Diệp Khinh Linh, đôi mắt dữ tợn quét một vòng doanh trại, giọng trầm trầm cất tiếng:

- Diệp Khinh Linh, chuyện này không liên quan đến Diệp bang các ngươi. Nhưng nếu dám ngăn cản, ta cũng không ngại dọn dẹp luôn, xem ai tổn thất nhiều hơn!

Hàn ý trong mắt Diệp Khinh Linh càng đậm:

- Vì cái tên Cát Thanh linh tinh kia mà hưng sư động chúng, ngươi thật xem thường Diệp bang ta! Chúng ta há sợ ngươi sao?

Cát Hải cười trào phúng, đôi mắt không rời khỏi Diệp Khinh Linh, cất lời quái dị:

- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đánh nhau vì một kẻ như vậy sao?

Diệp Khinh Linh nhíu mày khó hiểu:

- Vậy là sao? Đem nhiều người đằng đằng sát khí đến bao vây bọn ta, không lẽ định mở dạ tiệc thết đãi bọn ta à?

- Xem ra ngươi đúng là không biết...

Cát Hải đưa mắt nhìn Diệp Khinh Linh với vẻ kỳ quái:

- Diệp bang của ngươi mời đến một đại nhân vật, vậy mà lại không hề hay biết gì cả sao? Ta thật không hiểu làm sao ngươi có thể hoàn thành Linh Lộ?

Diệp Khinh Linh bất giác nắm chặt bàn tay, nàng hiểu tên kia muốn nói gì. Hắn nói... chẳng lẽ là Mục Trần? Khẽ nghiêng đầu, nàng nhìn về phía thiếu niên hơi gầy gò đứng sau đám đông.

Trong doanh trại, mọi người nhất thời cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy được nụ cười nhạt trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên.

Cát Hải cũng đưa mắt nhìn theo hướng đó, dung mạo mà hắn khắc cốt ghi tâm hiện ra trong tầm mắt. Thân hình hắn khẽ run lên, đôi mắt hung lệ trở nên đỏ ngầu, tràn ngập cừu hận điên cuồng, pha lẫn một chút áp lực sợ hãi.

Trong Linh Lộ, cái gương mặt kia đã để lại một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa.

- Mục Trần... Thật đúng là ngươi! Quả nhiên là ngươi!

Cát Hải run rẩy, giọng nói đầy áp lực mà điên cuồng.

Người nọ lúc này mới chậm rãi tiến lên. Dưới ánh mắt mờ mịt của vô số thành viên Diệp bang và Cát bang, hắn nghi hoặc liếc nhìn Cát Hải, khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó. Lát sau, chân mày giãn ra, có vẻ đã nhớ ra điều gì.

- À, là ngươi... Vẫn còn sống đấy nhỉ? Trước kia cứ ngỡ một đao đã xử đẹp ngươi rồi chứ, ha ha...

Lời Mục Trần nói ra khiến mọi người kinh hoảng, ngay cả Diệp Khinh Linh cũng thất thần kinh ngạc.

Cát Hải vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Cừu hận dữ dội khiến hắn run lên. Kẻ kia trong Linh Lộ bản lĩnh cao cường, khiến hắn đến nay vẫn còn sợ hãi, vốn nghĩ rằng kẻ kia là người mà cả đời hắn phải nhìn lên, không có một chút cơ hội trở mình. Nhưng thế giới diệu kỳ lại cho hắn cơ hội hôm nay.

Thiếu niên khuấy đảo Linh Lộ, cuối cùng lại bị đuổi ra ngoài, hơn nữa còn để hắn tái kiến trong khảo nghiệm Bắc Thương linh viện này...

Quan trọng nhất, kẻ đáng sợ ngày xưa, hôm nay lại có thực lực yếu hơn hắn nhiều, Linh Luân cảnh hậu kỳ!

Tình cảnh đối lập xoay trời chuyển đất khiến Cát Hải cười càng thêm dữ tợn. Nắm tay vì quá hưng phấn mà run rẩy không ngừng. Hít một hơi thật sâu, hắn hằm hè:

- Quả thật cảm ơn ông trời ban cho ta cơ hội tuyệt vời. Mục Trần, năm xưa ngươi khiến ta sợ hãi thế nào, thì bây giờ ta sẽ trả lại gấp trăm lần!

- Bây giờ ngươi sẽ như ta khi xưa, hãy cảm nhận cái sợ hãi lực bất tòng tâm đi!

Hiện tại, hắn đã là cường giả Thần Phách cảnh, Mục Trần trong mắt hắn căn bản không chịu nổi một kích. Đây chính là cơ hội tốt nhất để hắn phá tan ám ảnh lâu nay, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha Mục Trần!

Mục Trần vẫn chỉ cười, đôi mắt trước sau vẫn tĩnh lặng như mặt hồ:

- Tuy xưa nay ta đối đầu với không ít người, bất quá... trước kia ngươi chưa bao giờ được ta xem là đối thủ, mà nay cũng vậy.

Mục Trần nói rất bình thản nhẹ nhàng, cũng không có ý trào phúng, cứ như đó là sự thật không cần bàn cãi.

Cát Hải đỏ ngầu hai mắt, cảm giác bị sỉ nhục dâng trào trong lòng. Thực lực của hắn vốn vượt xa tên kia, tại sao đối phương lại bảo hắn không đủ tư cách làm đối thủ? Đây là sỉ nhục cỡ nào?

- Ta sẽ dùng đao này rạch từng đường trên mặt ngươi...

Cát Hải tỏ vẻ thù hằn, mạnh mẽ bước tới. Linh lực bùng nổ, uy áp Thần Phách cảnh được thúc đẩy đến cực hạn, khiến nhiều người khó thở.

- Cát Hải! Đừng mơ đụng đến bằng hữu của Diệp bang ta!

Diệp Khinh Linh lập tức quát lên, phát tán khí tức không hề yếu hơn Cát Hải chút nào.

- Ha ha ha!

Cát Hải thấy vậy, không nhịn được cười lớn quái dị, chỉ vào mặt Mục Trần, ánh mắt quái dị như gặp phải chuyện cười không đáng cười. Tiếng cười vang vọng chấn động khu rừng:

- Ha ha, Mục Trần, ngươi trong Linh Lộ thừa sức nhận lấy đánh giá cấp Vương, ngay cả Cơ Huyền, Dương Hoằng đứng đầu Linh Lộ cũng phải kiêng nể ba phần, tạo ra Linh Lộ Huyết Họa, sao đến bây giờ lại núp váy đàn bà, để nàng ta ra mặt bảo vệ ngươi vậy hả?

Mọi người đều im bặt, tròn mắt không tin nổi nhìn vào thiếu niên sâu như đầm nước đen. Dù họ không có tư cách tham gia Linh Lộ, nhưng cũng biết rõ những người đạt đánh giá cấp Vương là loại yêu nghiệt như thế nào, chắc chắn là những kẻ nhận được danh ngạch hạch tâm Ngũ Đại Viện!

- Vương cấp? Cơ Huyền? Dương Hoằng? Linh Lộ Huyết Họa?

Khác với mọi người, Diệp Khinh Linh nhìn xuống đất, hai mắt mở lớn, kinh hãi đến khó tin.

Cũng là người bước ra từ Linh Lộ, nàng tự nhiên hiểu rõ những cái tên kia hơn hẳn người ngoài. Cơ Huyền, Dương Hoằng... bọn họ đều là những kẻ chói sáng nhất trong Linh Lộ, gia nhập Ngũ Đại Viện cũng sẽ là những ngôi sao mà bao người ngưỡng mộ. Vậy mà thiếu niên luôn tươi cười, hòa nhã kia lại khiến những nhân vật đáng sợ đó cũng phải kiêng dè?

- Linh Lộ Huyết Họa...

Diệp Khinh Linh nhẹ nhàng lặp lại mấy chữ đó. Đó là một sự kiện kinh thiên động địa chấn động cả thế giới Linh Lộ, thậm chí khiến Ngũ Đại Viện xưa nay luôn có quy định không nhúng tay vào Linh Lộ cũng phải ra tay dàn xếp... Lại chính là chuyện mà thiếu niên trước mặt này một tay tạo nên?

- Thì ra... thì ra ngươi chính là kẻ kia... Huyết Họa Giả... Mục Trần...

Diệp Khinh Linh rung động lẩm bẩm. Khó trách cái tên này quen thuộc, thì ra Mục Trần chính là kẻ khiến vô số người sợ hãi, e ngại, ngưỡng mộ, Huyết Họa Giả.

- Do đó, Diệp Khinh Linh, ta khuyên ngươi nên tránh sang một bên đi, ngươi chưa đủ tư cách bảo vệ hắn.

Cát Hải nghiến răng nghiến lợi nói, những cái tên kia dù hắn chủ động nói ra cũng khiến hắn run rẩy. Tên kia trước đây đáng sợ như thế nào, hắn không phải là đối thủ. Nhưng trở về Đại Thiên thế giới, kẻ đáng sợ kia bây giờ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!

Bởi vì hiện tại, hắn thừa sức hạ bệ kẻ đáng sợ đó!

Diệp Khinh Linh đưa cặp mắt phức tạp nhìn về khuôn mặt tuấn tú của Mục Trần, cắn môi nói:

- Ta không quan tâm hắn là ai, hắn đã giúp Duẫn Nhi, thì chính là bằng hữu của ta, ta tuyệt đối không giao hắn cho ngươi!

Dù danh hiệu Huyết Họa Giả khiến nàng rung động, nhưng nàng hiểu rõ ở thế giới này Mục Trần không thể đem cái lợi hại ở Linh Lộ ra được, vì hắn bị đuổi đi, không chỉ mất một năm không tu luyện, mà còn mất luôn nghi thức quan trọng nhất là linh lực quán đính.

Hắn hiện tại chỉ là một thiếu niên Linh Luân cảnh hậu kỳ bình thường. Nếu không, Cát Hải này chỉ có nước run rẩy xin tha mạng trước mặt hắn.

Cát Hải thấy Diệp Khinh Linh phản ứng như vậy, hai mắt lạnh lẽo, tay nắm chặt trường đao, linh lực hùng hồn bạo dũng tuôn ra.

Diệp Khinh Linh bước nhẹ lên vài bước, tay nắm lại, thanh trường kiếm tinh xảo hiện ra, đối chọi với Cát Hải.

Nhưng ngay lúc đó, phía sau nàng có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến tới, và chủ nhân của bước chân đó đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Hắn giơ tay nắm lấy cổ tay nàng.

Diệp Khinh Linh nhìn lại, chỉ thấy nụ cười hiền hòa, Mục Trần lắc đầu.

- Đa tạ, nhưng nếu ngay cả mấy thứ linh tinh mà ta không có ấn tượng cũng không đối phó được, thì ta nào có mặt mũi tiến vào Ngũ Đại Viện?

- Cát Hải phải không? Dù ở đây không phải Linh Lộ, nhưng nói thật, trước kia ngươi không đủ tư cách làm đối thủ của ta, hiện tại... vẫn vậy.

Mục Trần nhẹ nhàng cười bước tới, đôi mắt toát ra khí lạnh sắc bén khiến tim gan người khác trở nên loạn xạ.

Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Thần Chúa Tể (Dịch chuẩn)
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN