Logo
Trang chủ

Chương 130:  Long Tượng trận

Đọc to

Tại nơi sơn mạch trùng điệp giao thoa, tứ phía là vách núi dựng đứng cao vút tận mây xanh, vô số đường mòn len lỏi giữa các dãy núi hội tụ về một điểm.

Chính bởi địa thế đặc biệt đó, nhân số khu vực này vô cùng đông đúc, một thung lũng bỗng trở nên phồn hoa, sầm uất như một thành thị, tầng tầng lớp lớp lều trại nhô lên san sát, bóng người qua lại như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.

Mục Trần đứng trên sườn núi, ngắm nhìn cảnh tượng dòng người tấp nập, đôi mắt không khỏi kinh ngạc. Nơi này ít nhất cũng có vài nghìn người, quả thật nhân số còn đông gấp mấy lần so với lúc mới đặt chân lên đài tiếp dẫn.

"Đây là khu vực tập trung tạm thời, từ nơi này có nhiều đường đi sâu vào trong Bắc Thương giới, rất nhiều người đều phải đi ngang qua chỗ này."

Bên cạnh Mục Trần, Diệp Khinh Linh cười khanh khách giới thiệu:

"Hơn nữa, đây cũng là nơi giao dịch, nhiều kẻ đặt gian hàng buôn bán đủ thứ, từ linh quyết, tinh phách linh thú, thậm chí linh cụ cũng có. Muốn có được thứ gì, phải đưa ra cái giá khiến họ hài lòng, chứ không có quy định giá cả, thuận mua vừa bán thôi."

Mục Trần gật đầu, quả nhiên nơi nào có người, nơi đó có nhà buôn. Nhu cầu của con người lúc nào cũng đa dạng và phong phú.

"Chỗ này cũng dùng linh tệ sao?"

Mục Trần hỏi, linh tệ được xem là loại tiền tệ thông dụng nhất Đại Thiên thế giới. Loại tiền tệ ngưng tụ linh khí này đôi khi còn được dùng làm nguồn cung cấp cho người luyện hóa, hấp thụ. Ở Đại Thiên thế giới, có tiền là có quyền, có tiền là có sức mạnh.

"Linh tệ thì miễn cưỡng cũng được, bất quá không phải thứ mà mọi người ở đây cần nhất."

Diệp Khinh Linh chỉ tay lên ấn ký ám kim trên trán hắn:

"Cái này, mới là thứ giá trị nhất Bắc Thương giới. Muốn đổi lấy bất cứ thứ gì, phải đưa ra lượng linh khí khiến người khác hài lòng."

Mục Trần cảm thấy kỳ lạ, không ngờ ấn ký lại có tác dụng mua bán. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, linh tệ ở đây cũng không dùng được nhiều, còn ấn ký lại giúp người ta nhanh chóng tăng cấp, giành quyền vào Bắc Thương linh viện với ưu đãi cao.

"Hơn nữa, nơi này còn là nơi tập trung đủ loại tai mắt, tin tức khá nhạy bén. Chúng ta có thể tìm hiểu xem có tin tức gì về linh thú thiên cấp hay không."

Diệp Khinh Linh cười nói thêm.

"Vậy đi."

Mục Trần cũng cảm thấy hứng thú không nhỏ, gật đầu đồng ý.

Diệp Khinh Linh liền dặn dò thủ hạ Diệp bang dựng trại, nàng dẫn theo Duẫn Nhi, Mục Trần, Mặc Lĩnh và vài người xuống núi, tiến về khu vực đông đúc như cái chợ kia.

Khi đến gần khu giao dịch, tiếng ồn ào náo nhiệt ầm ầm truyền đến, cảm giác như đã trở lại Đại Thiên thế giới chứ không còn ở Bắc Thương giới nữa.

Khu vực này không thuộc về lãnh địa của riêng ai, nên không có thế lực nào duy trì trật tự. Nhưng nếu có ai nghĩ rằng bản thân là cường giả, muốn tự tung tự tác ngang ngược, thì đó chính là kẻ ngu ngốc nhất Bắc Thương giới. Trong cái chợ rồng rắn lẫn lộn này, hầu như mọi người đều thuộc về một thế lực nào đó. Dám quậy phá bất chấp, chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của vô số thế lực, lúc đó có mọc cánh cũng khó thoát thân.

Nhóm người Diệp bang chậm rãi tiến vào khu giao dịch, tầm nhìn cũng bắt đầu bị hạn chế lại.

Trong này có rất nhiều lều trại, phía ngoài mỗi căn lều có những khối đá lớn được mài nhẵn, trên mặt bày những vật phẩm tỏa ra hào quang nhàn nhạt, như ẩn như hiện.

"Phá Ma Đao Pháp, linh quyết công kích linh cấp hạ phẩm, ấn ký cấp ba không nên bỏ qua!"

"Địa Linh Quyết, linh quyết công pháp linh cấp hạ phẩm, ấn ký cấp bốn, mua nhanh mua nhanh..."

"U Linh Kiếm, linh cụ hạ phẩm, ấn ký cấp năm, ai pro vào xem nào!"

...

Bước đi trong khu giao dịch, những tiếng rao văng vẳng từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy lỗ tai. Cái kiểu rao bán với ấn ký đặc biệt kỳ lạ này, có lẽ chỉ có ở Bắc Thương giới mới có.

Mục Trần đảo mắt nhìn qua những vật phẩm trên các phiến đá trong khu giao dịch, có không ít đồ vật khá tốt. Nếu đem ra bán ở Bắc Linh Cảnh, có lẽ sẽ khiến người ta chen chân xếp hàng mà mua, giá cả cũng không dưới trăm vạn linh tệ. Vậy mà ở đây giá cả lại không đắt lắm.

Mục Trần đi được một đoạn thì Diệp Khinh Linh và Duẫn Nhi tách ra. Cô bé thích náo nhiệt, cứ quấn quýt lấy tỷ tỷ, đòi nàng dẫn đi mua sắm linh tinh. Mục Trần mỉm cười, một mình đi tiếp.

Đi một đoạn khá xa, dù đa số đồ vật đều không tồi, nhưng vẫn chưa có thứ nào khiến Mục Trần chú ý, khiến hắn có chút thất vọng. Bất chợt, hắn nghe được một tiếng cãi vã gần đó, khiến hắn khựng người lại.

"Con mẹ nó, cái quyển trận đồ nát của ngươi mà đòi ấn ký cấp sáu, ngươi lừa đại gia à?"

"Trận đồ?"

Mục Trần rung động, đưa mắt nhìn về phía đó. Trong một ngõ ngách giữa hai cái lều, một thiếu niên hùng hổ chống nạnh, trước mặt hắn là một gã áo xám. Người kia bĩu môi, mặc kệ hắn la hét chửi rủa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Tên kia thấy người áo xám không nói gì, càng thêm tức giận, hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Mục Trần ngay lập tức tiến tới, nhìn về phía vị thiếu niên áo xám. Trên khối đá là một cái hộp sắt màu đen, bên trong chứa một quyển trục ám kim, tỏa ra dao động linh lực mơ hồ.

"Trận đồ của ngươi cấp mấy?"

Mục Trần hưng phấn hỏi.

Bỗng nhiên có người quan tâm, tên kia lười biếng mở mắt ra, liền nhìn Mục Trần. Ngay khi thấy trên mi tâm hắn là một ấn ký cấp sáu, tên kia liền đổi sắc, mắt sáng rỡ, trở nên nhiệt tình hơn nhiều:

"Đây là một quyển trận đồ cấp hai, bất quá ngươi cũng đừng ngó tới làm gì, muốn bố trí được nó cần đến bốn mươi linh ấn, uy lực của nó Thần Phách Cảnh trung kỳ cũng đỡ không nổi."

"Bốn mươi linh ấn?"

Mục Trần kinh ngạc thốt lên. Trận đồ cấp hai có số lượng linh ấn nhiều như vậy, không dễ gì gặp được. Chỉ có những Linh Trận Sư cấp hai rất giỏi, mới có thể tu luyện được.

Kim Luân Liệt Trận mà phụ thân hắn gom góp, nạo vét ở Bắc Linh Cảnh mới có, cũng chỉ cần ba mươi linh ấn, thế nhưng uy lực của nó, trong nháy mắt có thể giết chết một con linh thú cao cấp, thừa sức trọng thương thêm hai con ngang cấp.

"Ngươi cũng là Linh Trận Sư?"

Mục Trần nhìn tên áo xám.

Tên kia gượng cười, gật đầu.

"Trận đồ đối với Linh Trận Sư rất quan trọng sao? Sao ngươi lại có thể bán ra?"

"Ta mới là Linh Trận Sư cấp một thôi, muốn đạt tới bốn mươi linh ấn, còn không biết tới ngày tháng năm nào. Mà cứ khư khư giữ cái này, ấn ký cấp bốn không biết ta có thể lấy được hay không nữa. Nên đem đổi ấn ký là tốt nhất. Ít hôm nữa gia nhập Bắc Thương Linh Viện tu luyện rồi, còn lo thiếu trận đồ sao?"

Tên kia ra vẻ thành thật trả lời.

Mục Trần cười. Nếu bị loại vì ấn ký không đạt cấp bốn, hẳn nhiên tổn thất còn lớn hơn nhiều so với giá trị của một quyển trận đồ cấp hai.

"Bán thế nào?"

Mục Trần vẫn không giấu được sự hứng thú với quyển trận đồ này.

"Ấn ký cấp sáu, không hạ giá. Món này ta khổ sở lắm mới moi được từ ông già ở nhà. Chơi sang thì mua, không thì biến."

Tên áo xám kiên quyết.

"Có thể xem thử?"

"Được!"

Tên này cũng là Linh Trận Sư, nên biết rõ trận đồ phức tạp đến mức nào, muốn nắm bắt, hiểu rõ cần phải nghiên cứu kỹ càng, chẳng sợ có ai đó có đủ sức nhìn một lần là nhớ hết mọi thứ ảo diệu trong đó.

Mục Trần vươn tay lấy quyển trục ám kim, chậm rãi mở ra.

"Gràooo!"

Khi quyển trục vừa mở ra, ám kim quang mang chính diện xông ra, như có tiếng long khiếu vang lên, kim quang chuyển động, nhìn như tượng rồng đặt trong đó.

Kim quang dần nhạt đi, hóa thành ba chữ to.

"Long Tượng Trận."

Mục Trần khẽ niệm một tiếng, đóng trận đồ lại, con ngươi tỏ rõ vẻ vui thích, hắn rất hài lòng với trận đồ lợi hại này.

"Ta lấy."

Mục Trần nói với tên kia.

"Haha, đại gia thật sảng khoái."

Hắn mừng rỡ vô cùng, trên trán, màu đỏ nhạt đi, linh khí bị hắn áp chế hóa thành cấp một.

Mi tâm Mục Trần lóe kim quang, bắn ra chui vào ấn ký của tên áo xám, ấn ký kia lập tức đổi màu, kim quang lóe sáng.

"Ha, đại gia quả là cao thủ, ấn ký cấp sáu."

Hắn rạo rực sờ vào trán, rồi nhanh chóng lấy một mảnh vải quấn ngang đầu, che đi ấn ký.

Mục Trần cầm trận đồ trong tay, sờ vào ấn ký vô sắc của mình, khẽ lắc đầu. Hơn nửa tháng tích lũy, chỉ trong một giây đã biến mất. Nếu không sớm giải quyết chuyện ấn ký, có lẽ hắn sẽ bị đào thải.

Mục Trần cất trận đồ vào vòng tay, xoay người bỏ đi. Mọi thứ khác hắn cũng không thèm ngó tới nữa, vì bây giờ hắn đã là một tên ăn mày nghèo kiết xác.

Mục Trần vừa định đi tìm Diệp Khinh Linh, thì đột ngột cảm nhận được vài âm thanh náo loạn, đám người bên kia dường như đang tách ra.

Mục Trần nheo mắt nhìn qua, tiếng bàn tán xôn xao chen vào tai.

"Đó là thủ lĩnh Sở Bang phải không? Nghe nói Sở Bang là một trong những thế lực lợi hại nhất ở đây đó."

"Bình thường hắn đâu có tới khu vực này, hôm nay cơn bão nào ném hắn vào đây chứ..."

Đám đông tách ra, một bóng người cao lớn, lực lưỡng tiến tới, bước chân vững vàng như làm rung chuyển đất đá, khiến không ai dám coi thường.

Mục Trần nhìn tên kia, lia mắt đi chỗ khác, vừa định tránh mặt hắn ta.

Nhưng người kia nhanh chóng sấn đến, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông và chân mày nhăn nhó của Mục Trần, hắn dừng lại.

Mục Trần nhíu mày nhìn gương mặt xa lạ kia, cảm giác ánh mắt của hắn khiến hắn khó chịu. Tên này không quen không biết.

"Có việc gì?"

Mục Trần bình tĩnh hỏi.

"Ngươi là Mục Trần?"

Tên kia cười nhạt.

"Ta là Sở Kì, muốn nhờ ngươi giúp ta một việc."

Mục Trần vẫn chăm chú nhìn, vẫn chưa trả lời.

Sở Kì nhìn Mục Trần, chậm rãi nói:

"Ta hy vọng ngươi sẽ không xuất hiện trước mặt Lạc Li."

Đề xuất Voz: Đừng Đùa Với Gái Hư
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN