"Bùm!"
Mục Trần đạp không vọt lên, lòng bàn tay kim quang bạo phát, một tòa kim tháp thần bí ngưng tụ thành hình, toát ra những dao động linh lực kỳ dị vô cùng.
- Kim Cang Phù Đồ Thủ!
Gần như toàn bộ linh lực trong cơ thể Mục Trần đều được thúc giục đến cực hạn, bàn tay kim quang càng thêm rực rỡ, tựa như hóa thành vàng ròng.
Hắn chân đạp hư không, tay phải chưởng ra, linh lực kim sắc chói mắt hội tụ giữa không trung, một đạo chưởng ấn to lớn gần mười trượng hiện ra, trên bàn tay còn khắc rõ những hoa văn màu vàng hình kim tháp.
"Ầm Ầm!"
Chưởng ấn màu vàng mang theo khí thế hào hùng đánh tới, trực diện vỗ vào kim sắc liệt nhật đang gầm rú bên kia.
"BÙM!"
Hai đòn công kích mạnh mẽ va chạm, khí lãng sáng rực kim quang bùng nổ kinh thiên động địa, cuồng phong nổi lên thổi quét tứ phương.
- Trấn áp cho ta!
Đôi mắt đen của Mục Trần dường như cũng biến thành màu vàng lóng lánh, bàn tay nắm chặt lại, tiếng quát lạnh lùng vang vọng trong không trung.
"Đùng!"
Theo tiếng quát, hoa văn hình tháp trên chưởng ấn bỗng bừng sáng, hóa thành Phù Đồ Kim Tháp, trấn áp khỏa kim sắc liệt nhật.
Chưởng ấn đè xuống, liệt nhật tràn ngập linh lực cường đại của Sở Kì nhanh chóng biến sắc, quả thực đang bị trấn áp.
Sắc mặt Sở Kì đại biến, kim chưởng ấn kia quá mức quỷ dị, bàn tay đánh tới đâu liền cắt đứt liên hệ của hắn với kim sắc liệt nhật tới đó, mà công kích của hắn càng lúc càng suy yếu.
- Bản lĩnh gì đây? Sao lại quái lạ như thế!
Khóe mắt giật giật, Sở Kì không thể nào nghĩ được tại sao công kích hội tụ sức mạnh tối cường của hắn lại bị ngăn cản dễ dàng như vậy.
"Bùm!"
Kim chưởng ấn áp sát xuống, kim sắc liệt nhật hoàn toàn tiêu tán. Mục Trần lập tức đổi thủ ấn, chưởng kình lại một lần nữa bay ra, mang theo kim quang cường liệt xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Sở Kì, rồi từ trên cao vỗ xuống.
"Grúúúúuú!"
Bích Nhãn Kim Tinh Thú sau lưng Sở Kì gầm rú điên cuồng, hiển nhiên đã cảm nhận được nguy hiểm uy hiếp. Sở Kì vội ngẩng lên, nghiến răng điều động linh lực toàn thân, tung ra một quyền phong cuồng dã mạnh mẽ, ngạnh kháng với kim chưởng.
"Đùng đùng đùng!"
Thế nhưng công kích mãnh liệt của hắn chỉ như cơn gió thổi vào đá núi, không hề lay chuyển được chút nào. Chưởng ấn đáng sợ đè nén không khí, chấn tan nát quyền kình mãnh liệt, rồi hung hãn giáng xuống người Sở Kì.
"Uỳnh!"
Một tiếng va chạm dữ dội khiến người ta thót tim vang lên trên không trung, dao động linh lực vàng chói lan ra, Sở Kì như lá rụng bắn thẳng xuống đất, máu tươi phun ra phì phèo thành một đường dài.
Sở Kì nện lưng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố lõm xuống hơn mười trượng, máu me phun ra xối xả, sắc mặt trắng như tờ giấy, linh lực bảo hộ quanh thân cũng tan nát tiêu tán.
Đám khán giả ngơ ngác im phăng phắc, nhìn về phía Mục Trần, cái gương mặt chung quy khá xa lạ với phần lớn người ở đây đã khiến họ cực kỳ kinh hãi. Sở Kì chính là cường giả Thần Phách cảnh trung kỳ, lại còn luyện hóa được tinh phách Bích Nhãn Kim Tinh Thú, năng lực của hắn có thể nói là khó tìm đối thủ trong cấp độ Thần Phách cảnh trung kỳ. Thế nhưng hiện tại, hắn lại đại bại thê thảm dưới tay một tên Thần Phách cảnh sơ kỳ, Mục Trần.
Chỉ có vài tên chui ra từ Linh Lộ kia vẫn giữ im lặng trầm tư, đôi mắt lóe lên vài tia sáng kỳ lạ, biểu hiện ra một chút kinh động trong lòng.
Vốn họ cũng muốn nhân dịp Mục Trần đang có thực lực yếu ớt mà nhanh tay giải quyết, lấy đó làm bàn đạp tăng cường danh tiếng bản thân, thế nhưng bây giờ lại khiến họ nghi ngại không thôi. Tên kia dù không nhận được cơ duyên Linh Lộ quán đính, nhưng Mục Trần vẫn là Mục Trần, hắn có thể quậy phá tung trời trong Linh Lộ, thì Đại Thiên thế giới này hắn cũng sẽ dễ dàng nổi tiếng. Chung quy cái danh hiệu cường giả hàng đầu chẳng thể nào thoát khỏi tay hắn, lần nữa tỏa ánh sáng rực rỡ.
- Mục ca thật lợi hại.
Mặc Lĩnh tán thưởng reo lên, đám người bên này đều tỏ ra sợ hãi sùng bái.
Diệp Khinh Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng người chầm chậm hạ xuống từ không trung kia, hắn đang tỏa sáng hết sức chói mắt. Trong Linh Lộ nàng chẳng có dịp gặp mặt Mục Trần, nhưng danh tiếng của hắn thì cứ như sấm động bên tai.
Có lẽ bây giờ hắn lại tiếp tục viết nên hào quang rực rỡ của bản thân còn đang dang dở trong Linh Lộ năm xưa.
Nam nhi mà Lạc vương Lạc Li yêu thích, quả nhiên không tầm thường.
Vô số người chăm chú nhìn vào, Mục Trần đứng cách Sở Kì không xa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào gương mặt trắng bệch không còn hột máu đang thê thảm nằm trên đất. Tên này bản lĩnh thật không tệ, nếu không phải hắn may mắn vừa tiến vào Thần Phách cảnh không lâu, lại còn được thừa hưởng linh quyết kỳ lạ Kim Cang Phù Đồ Thủ mẫu thân để lại, e rằng hôm nay khó mà chiến thắng.
- Ngươi thắng...
Sở Kì gian nan xóa đi vết máu trên mặt, đôi mắt phức tạp nhìn Mục Trần. Vốn dĩ với thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ như hắn, lại có tinh phách linh thú mạnh mẽ, đánh bại Mục Trần lẽ ra không khó, nào ngờ được kết quả lại thảm thương đến thế này.
Mục Trần trong Linh Lộ có thể khiến những con quái vật như Cơ Huyền, Dương Hoằng phải kiêng dè, quả nhiên bản lĩnh ghê gớm. Dù cho không nhận nghi thức quán đính, nhưng địa vị của hắn vẫn không có thường nhân nào đủ sức lay động.
Mi tâm của Sở Kì đột nhiên lóe lên ánh sáng tử kim, một đạo hào quang từ đó chui ra bắn về phía Mục Trần, hai mắt ảm đạm, hắn nói:
- Đó là trả giá của ta.
- Ấn ký cấp 7!
Đông đảo những cặp mắt háo hức nhìn vào tia ấn ký tử kim nọ, mắt sáng rực. Ấn ký cấp độ này đã thuộc hàng cao giai, thật không biết Sở Kì đã dành bao nhiêu thời gian và công sức để leo lên đến cấp bậc đó, đáng tiếc hiện giờ cũng vì thua trận mà mất trắng.
Bọn họ cũng chẳng phản ứng gì với việc Sở Kì trả giá linh khí ấn ký khi thua trận, hành động này hết sức bình thường, có thể nói là hiển nhiên.
Mục Trần giơ tay vẫy một cái, hào quang tử kim lơ lửng trong lòng bàn tay, thản nhiên liếc nhìn Sở Kì, không nói gì cả.
"Phốc."
Đột ngột có tiếng xé gió vang lên, mười mấy người nhanh chóng nhảy tới xuất hiện bên cạnh Sở Kì, vội vàng kéo hắn ra khỏi hố.
- Ha ha, Mục huynh, chuyện lần này do Sở Kì lỗ mãng, ấn ký này coi như là bồi tội của hắn vậy, mong huynh chấp nhận mà bỏ qua cho.
Một thiếu niên vẻ ngoài tuấn mỹ ôm quyền cười nói với Mục Trần.
Chung quanh tên kia, mười mấy người sắc mặt đều phức tạp, lần đầu tiên họ thấy Sở Kì thê thảm đến mức này.
Mục Trần ngắm nghía hào quang tử kim, chẳng nói tiếng nào.
Diệp Khinh Linh và mấy người Diệp bang cũng nhanh chóng chạy qua, đứng cạnh Mục Trần, đưa mắt cảnh giác nhìn đám người Sở bang bên kia.
- Mục huynh....
Thiếu niên tuấn mỹ kia thấy hắn không nói gì, nghĩ rằng Mục Trần không chịu tha thứ, bất giác cảm thấy lạnh mình cứng người.
- Giữ lại đi.
Mục Trần liếc nhìn, búng tay ra, hào quang tử kim liền bắn về phía gương mặt ảm đạm u ám của Sở Kì. Hắn sửng sốt kinh ngạc nhìn Mục Trần. Ấn ký cấp 7, đó chính là tâm huyết của hắn, tin chắc bất cứ ai cũng phải đỏ mắt thèm muốn, không ngờ được Mục Trần lại trả lại cho hắn.
- Ta và ngươi không thù không oán, ấn ký cấp 7 tuy không tệ, bất quá đối với ta thì trả lại vẫn tốt hơn.
Mục Trần thản nhiên giải thích, dù lúc này ấn ký trên mi tâm của hắn ảm đạm vô quang vì đã bỏ ra mua Long Tượng trận, nhưng không có ai dám ho he chê cười hay hạnh họe gì cả. Thực lực của hắn muốn tăng cấp ấn ký cũng không khó.
Sở Kì nhìn hắn mà lòng đầy phức tạp, thu lại hào quang tử kim vào ấn ký, nói:
- Đa tạ, người mà nàng thích, quả thật rất tốt.
Mục Trần trề môi nhìn vẻ mặt đầy cảm kích kích động của tên kia.
- Ha ha, đa tạ Mục huynh rộng lượng. Vậy việc này xem như Sở bang nợ ngươi một ân tình, sau này có cần chuyện gì xin cứ nói, chúng ta nhất định dốc hết khả năng tương trợ.
Tên thiếu niên tuấn mỹ nhìn thấy hành động trả ấn ký của Mục Trần cho Sở Kì, hắn cũng vui vẻ thở dài, khách khí đáp lễ.
Mục Trần khoát tay, không nói gì nữa cả, định quay đi.
- Từ từ!
Diệp Khinh Linh đột ngột nắm lấy cánh tay hắn, nàng nhìn qua mấy người bên kia, khẽ cười nói:
- Chúng ta có chuyện muốn nhờ các vị một chút.
- Cứ nói đừng ngại.
- Gần đây chúng ta đang tìm kiếm tung tích linh thú thiên cấp, Sở bang thủ hạ đông đúc, tin tức tinh thông, không biết có tin tức gì về chuyện này hay không?
Diệp Khinh Linh hỏi.
- Linh thú thiên cấp?
Thiếu niên tuấn mỹ và Sở Kì liếc nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kinh dị. Mấy người bọn Mục Trần lại dám cả gan đi tìm linh thú thiên cấp?
- Thủ lĩnh...
Phía sau hai người, một thủ hạ tiến lên nói:
- Linh thú thiên cấp, đúng là chúng ta có nghe phong thanh, ở bên phía Hàn Băng Cốc.
- Hàn Băng Cốc?
Thiếu niên tuấn mỹ và Sở Kì đều nghiêm mặt, dường như nhớ ra cái gì đó.
Vài ngày trước, bọn họ có dịp đi ngang qua một địa vực kỳ lạ, mơ hồ nghe được những tiếng động kinh thiên động địa, trong nơi gió lạnh thấu xương dường như có một con quái vật to lớn, uy áp hơn hẳn những linh thú cao cấp bình thường.
- Mục huynh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, được chứ?
Thiếu niên tuấn mỹ nọ cất tiếng đề nghị.
Diệp Khinh Linh chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại nhận được phản ứng như thế của mấy người Sở bang, nàng cũng tỏ ra vui mừng mỉm cười. Mục Trần thì tròn mắt kinh ngạc, xem ra mấy kẻ này có tin tức về linh thú thiên cấp?
Thật là một tin vui bất ngờ!
Đề xuất Tiên Hiệp: Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên