Logo
Trang chủ

Chương 137:  Địa Tâm Viêm Long Tích

Đọc to

Nham thạch nóng chảy từ lòng đất phun trào lên tận trời, như một cơn mưa lửa bao trùm thiên không rồi đổ ập xuống. Những bông tuyết lả tả chạm vào liền hóa thành sương mù dày đặc, bốc hơi nghi ngút.

"Sao lại thế này?"

"Đó là cái gì vậy?"

"Dường như có thứ gì đó từ lòng đất chui lên!"

Biến cố bất ngờ khiến chúng nhân kinh hãi, vội vàng nhìn về phía mảnh đất vừa bị nổ tung thành một cái hố lớn. Băng tuyết nơi đó đang nhanh chóng tan chảy, đất đá đỏ bừng, nhiệt độ khu vực này tăng lên một cách chóng mặt.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Bên khe núi, Diệp Khinh Linh cũng kinh ngạc nghi hoặc.

"Tin tức của chúng ta có lẽ đã thiếu sót, ở đây không chỉ có một linh thú thiên giai, mà là... hai!"

Mục Trần trầm giọng khẳng định.

Sở Kì biến sắc, biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.

"Linh thú thiên giai này hẳn là sinh sống trong lòng đất, khó trách chúng ta không thể phát hiện ra nó."

Mục Trần nhìn về phía cái khe nứt đang phun trào dung nham nóng chảy.

"E rằng nó đã sớm nhận biết được cuộc chiến trên mặt đất nhưng vẫn ẩn thân không ra, đợi đến khi song phương tiêu hao cạn sạch, ha ha, con súc sinh này thật biết tính toán."

Đám người ngây dại nhìn nhau, thì ra ý định làm ngư ông đắc lợi không chỉ có đám người ở đây, ngay cả linh thú thiên giai cũng muốn tọa sơn quan hổ đấu. Linh thú thiên giai đến trình độ này, trí tuệ cũng không kém nhân loại là bao.

"Bây giờ phải làm sao?"

Phương Chung khổ não hỏi. Một con linh thú thiên giai còn có thể chờ cơ hội nhân lúc lực lượng đông đảo mà đắc thủ, nhưng nếu hai con cùng một lúc, thì thật không thể xem thường được. Đám người ở đây hoàn toàn không phải là đối thủ.

"Cứ bình tĩnh đã."

Mục Trần nheo mắt lại.

"Dù đều là linh thú thiên giai, nhưng không nhất thiết chúng sẽ liên thủ với nhau. Hơn nữa, ta thấy có vẻ như chúng còn đối địch với nhau hơn, mục tiêu của con linh thú trong dung nham kia chủ yếu chính là Băng Huyền Linh Giao."

"Đúng vậy! Mấy con linh thú thiên giai cũng muốn ăn thịt lẫn nhau để tăng cường thực lực, chiếm đoạt huyết mạch cường đại, giúp chúng tiến hóa. Có lẽ hai con này mới là đối thủ chân chính của nhau!"

Phương Chung hai mắt sáng rực.

Diệp Khinh Linh liếc nhìn qua, sắc mặt vui mừng, nếu vậy thì cơ hội đắc thủ chẳng phải sẽ càng cao hơn sao?

Mục Trần lại không thể lạc quan như vậy, tình huống hiện tại khá đặc biệt, phải xem cục diện tiếp diễn thế nào mới có thể đưa ra quyết định.

"Cứ quan sát trước đã."

Hắn lại nhìn vào cái khe nứt rực lửa đầy dung nham kia, dường như có một sinh vật khổng lồ đang trồi lên.

Sinh vật nọ nhanh chóng chui lên, một tiếng ầm ầm vang lên khi nó va chạm vào đất đá bên dưới băng tuyết. Núi đá rung chuyển, nham thạch phun trào, sinh vật khổng lồ với uy áp linh lực dữ dội phá đất chui lên.

Đất đá rung chuyển, run rẩy, vô số cặp mắt kinh ngạc nhìn dòng dung nham nóng chảy, một cự thú đỏ rực cao vài trăm trượng đang chậm rãi bò tới.

Cự thú đỏ rực kia thuộc loài bò sát, hình dáng như kỳ đà, toàn thân có lửa cháy hừng hực, nham thạch nóng chảy dường như từ trong cơ thể nó trào ra, không ngừng rơi xuống làm băng tuyết tan chảy.

Trên cái đầu dữ tợn của nó có một cái sừng lửa dường như được ngưng tụ từ nham thạch, mơ hồ có một sức nóng khủng bố phát ra, thiêu đốt không khí.

"Đây là..."

Vô số người đều tập trung chú ý vào sinh vật chui ra từ dung nham kia, ánh mắt hoảng sợ.

"Địa Tâm Viêm Long Tích, địa bảng xếp hạng thứ 70."

Mục Trần chậm rãi đọc tên sinh vật vừa xuất hiện.

Diệp Khinh Linh cũng trở nên nghiêm trọng. Địa Tâm Viêm Long Tích không hề yếu hơn Băng Huyền Linh Giao chút nào.

"Trời ạ, lại là một linh thú thiên giai!"

"Làm sao bây giờ?!"

"Mau bỏ đi, mau bỏ đi!"

Đám người bên kia hẳn nhiên cũng nhận biết được sinh vật có uy áp linh lực kinh người kia, tất cả đều hoảng sợ cuống cuồng.

Hoảng loạn nhanh chóng lây lan. Đối mặt với Băng Huyền Linh Giao, bọn họ còn có thể nhờ vào nhân số áp đảo mà giữ vững tinh thần chiến đấu, nhưng hiện tại lại rơi vào tuyệt vọng không cùng. Hai con linh thú thiên giai, cục diện chỉ có thể là một bên tàn sát.

Người người đông nghẹt núi đồi kinh hoảng nhảy lui, chiến ý đã hoàn toàn tan rã.

"Ọọọoooọ!"

Địa Tâm Viêm Long Tích đạp đất chấn động núi đồi tiến tới cùng với nham thạch nóng chảy, cái đuôi nham thạch to lớn vung lên liền khiến cho một mảng núi đá sụp đổ, ầm ầm lở núi đổ xuống hung hăng đè lên một đám người khiến bọn họ bị phá ấn ký mà biến mất.

Nhìn thấy hung uy của Địa Tâm Viêm Long Tích, đoàn người càng thêm sợ hãi thi nhau chạy trốn.

Băng Huyền Linh Giao cũng ngưng công kích con người, cặp mắt lam vĩ đại cảnh giác nhìn chằm chằm Địa Tâm Viêm Long Tích, nó biết đối thủ cũ này nhất định sẽ xuất hiện.

"Grééééccc!"

Băng Huyền Linh Giao gào lên đe dọa Địa Tâm Viêm Long Tích, linh lực tuôn ra, tuyết phong như đao ào ạt công kích đối thủ.

Bất quá, Địa Tâm Viêm Long Tích chẳng hề tỏ ra quan tâm tới những cơn tuyết phong sắc bén kia, thân hình to lớn khổng lồ tràn ngập nham thạch nóng chảy tùy ý để cho vô số lưỡi tuyết phong với uy lực thừa sức xé nát cường giả Thần Phách cảnh đánh lên người. Ngay khi chạm đến được cơ thể nó, tuyết phong hoàn toàn bị nham thạch cực nóng hòa tan mất.

Băng Huyền Linh Giao thấy không thể ngăn cản bước tiến của Địa Tâm Viêm Long Tích, càng thêm phẫn nộ, cái miệng to lớn há ra, hàn băng như thác nước trút xuống. Hàn băng đi qua chỗ nào, nơi đó liền bị đóng băng cứng ngắc.

Địa Tâm Viêm Long Tích rốt cuộc khựng lại, cái sừng rực lửa trên đầu sáng chói, dung nham hỏa trụ kinh thiên phun ra nghênh đấu với hàn băng.

"Phừng!"

Hàn băng và dung nham công kích lẫn nhau, đất đá dưới chân chúng tan nát, linh lực kinh người bắn ra khí lãng phá hủy mọi thứ.

Đám người vừa hoảng loạn tháo chạy liền sửng sờ dừng lại, hai con linh thú thiên giai này lại muốn giải quyết nhau trước sao?

"Grééééccc!"

Băng Huyền Linh Giao phẫn nộ gào lên, hai cánh đập mạnh, thân hình khổng lồ như băng tinh tông mạnh vào Địa Tâm Viêm Long Tích. Thân thể khổng lồ nặng nề kinh khủng cũng chính là vũ khí có lực sát thương lợi hại nhất của chúng.

Đối mặt với Băng Huyền Linh Giao trùng kích, Địa Tâm Viêm Long Tích cũng không hề lùi lại chút nào, dung nham nóng chảy tràn ra đất, cũng hung hăng lao tới tông thẳng vào đối phương.

"Ầm!"

Hai con quái thú khổng lồ húc nhau, hàn băng và dung nham văng ra tung tóe.

Hai con linh thú thiên giai quần thảo đánh nhau, hàn băng và dung nham tuôn ra không ngớt, ăn mòn lẫn nhau.

Thế giới băng tuyết trắng xóa khi trước đã bị phá tan hoang, dung nham chảy qua khiến nơi này càng thêm kinh khủng.

Tất cả mọi người đều sững sờ đứng nhìn hai sinh vật khổng lồ quay cuồng khiến đất đá rung chuyển, máu tươi tuôn trào theo những vết thương khủng bố trên thân thể chúng, rơi xuống băng tuyết nhuộm thành một màu đỏ, nhưng rơi xuống dung nham thì chỉ kịp hóa thành một làn khói.

"Băng Huyền Linh Giao dường như đang thất thế..."

Diệp Khinh Linh cất tiếng nhận xét.

"Lúc nãy, Băng Huyền Linh Giao đã tiêu hao cực lớn, lại còn có thương thế, mà con Địa Tâm Viêm Long Tích gian xảo lại ẩn nấp súc lực rồi phát động, dĩ dật đãi lao, Băng Huyền Linh Giao không phải đối thủ."

Mục Trần chậm rãi phân tích.

"Chúng ta nên làm gì đây?"

"Chờ!"

Mục Trần nhanh gọn đáp lời.

"Tuy Băng Huyền Linh Giao tạm thời rơi xuống hạ phong, nhưng thực lực của chúng cũng ngang ngửa nhau, Địa Tâm Viêm Long Tích muốn giết được con kia e rằng cũng phải trả giá không nhỏ, lúc đó sẽ là cơ hội tốt nhất."

Sở Kì gật đầu, hiện tại có lẽ không ít người cũng đang chờ đợi khoảnh khắc đó mà xông lên. Hai tinh phách linh thú thiên giai, giá trị thật quá mê người.

"Ầm ầm!"

Đại địa run rẩy dữ dội, hai con quái vật điên cuồng quay cuồng cắn xé, chiến đấu thảm thiết dữ dội hơn cả trận đại chiến khi trước. Bất quá, thời gian dần trôi, Băng Huyền Linh Giao cũng dần dần không chống đỡ nổi, thân thể đầy những vết thương kinh khủng.

"Grééééccc!"

Băng Huyền Linh Giao cũng biết rõ tình trạng bản thân, rít gào dữ dội, bất chợt tránh thoát một cú húc của Địa Tâm Viêm Long Tích, lập tức giang đôi cánh khổng lồ bay vút ra xa, để lại một đường máu tươi tuôn xối xả.

Nó muốn chạy trốn!

"Ọọọoooọ!"

Địa Tâm Viêm Long Tích cũng kêu lên, cơ hội ngàn năm một thuở này nó đâu thể để cho Băng Huyền Linh Giao chạy thoát, bốn chân đạp đất, hóa thành một luồng hồng quang nóng cháy đuổi theo Băng Huyền Linh Giao.

Hai con quái vật to lớn ầm ầm lao đi, để lại một đống hỗn độn.

"Đuổi! Đừng cho chúng nó chạy thoát!"

"Liệp sát hai linh thú thiên giai, có thể giúp ta thăng cấp ấn ký lên cấp 8!"

"Tinh phách thiên thú, nếu luyện hóa được, thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ của ta thừa sức đả bại Thần Phách cảnh trung kỳ!"

"Đuổi theo đi!"

Đám đông ồn ào huyên náo trước cảnh tượng một đuổi một chạy của hai con linh thú thiên giai, chợt phục hồi tinh thần, vô số người nhảy ra nhanh chóng lao theo.

Những tiếng xé gió vang lên đầy trời, những cường giả ẩn nấp trong bóng tối cũng không thể ngồi yên, nhanh chóng phóng ra.

"Đi, theo sau!"

Mục Trần vung tay lên dẫn đầu đoàn người Diệp Sở song bang. Trước mắt là một cơ hội tuyệt vời không thể bỏ lỡ.

Diệp Khinh Linh và mấy người kia cũng vội vàng bắt kịp.

Mục Trần dẫn đoàn người nhanh chóng đi trước đám đông, con ngươi đen láy cũng hừng hực nhiệt huyết nhìn theo bóng dáng quái thú xa xa.

Ngay khi Mục Trần lao đi truy kích linh thú thiên giai, hắn không kịp để ý rằng trong khí hải, Cửu U Tước vốn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng trong hoa lung Mandala cũng choàng tỉnh mở to hai mắt, hắc viêm lượn lờ xuất hiện, thần quang sáng ngời.

"Băng Huyền Linh Giao, Địa Tâm Viêm Long Tích à?"

Đề xuất Nữ Tần: Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Thút Thít Trong Vòng Tay Tôi
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN