Logo
Trang chủ

Chương 1501:  Hắc Thiên cổ tộc

Đọc to

"Thánh phẩm thân thể ư?"

Thanh âm của các vị Thánh phẩm như Thanh Diên Tịnh, Ma Ha Thiên đồng loạt vang lên, khoảnh khắc ấy nhấc lên cuồng phong trong thiên địa. Bên ngoài thành, cường giả các phe đều đờ đẫn, ánh mắt kinh hãi tột độ nhìn thân ảnh trẻ tuổi trên đỉnh tháp.

Trên Đại Thiên thế giới này, Thánh phẩm ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao, tựa như đế vương, cúi nhìn xuống vô số sinh linh.

Thế nhưng, cường giả Thánh phẩm dù ít ỏi, mọi người đều biết, Thánh phẩm thân thể còn hiếm hoi hơn!

Dù sao, con đường luyện thể vốn gian nan, muốn tu luyện thân thể tới cấp Thánh phẩm, không biết cần cơ duyên khủng khiếp cỡ nào. Ít nhất, trên Đại Thiên thế giới hiện giờ, người có Thánh phẩm thân thể, sợ rằng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ít nhất, năm vị Thánh phẩm ở đây, cho dù là Ma Ha Thiên, cũng chưa từng tu thành Thánh phẩm thân thể.

Chính vì Thánh phẩm thân thể hiếm có như vậy, cho nên khi mọi người nghe thấy Mục Trần có thể đạt tới bước này, mới cảm thấy khó tin cùng kinh hãi đến thế.

"Hắn... hắn lại tu thành Thánh phẩm thân thể?"

Sau lưng Thanh Diên Tịnh, Huyền Quang, Mặc Đồng cũng rung động, há hốc mồm thật lâu chưa hoàn hồn, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nồng đậm. Cảnh giới thân thể đó, chính là đích đến mà tất cả mọi người đều mơ ước.

Vào giờ phút này, bọn họ rốt cục cũng vứt bỏ hoàn toàn tâm tư trong lòng. Khi Mục Trần có Thánh phẩm thân thể, cũng chính là nói hắn có thực lực chống lại Thánh phẩm cường giả, chỉ nói về thực lực, cũng đã chân chính vượt qua bọn họ.

Mục Trần có thực lực như vậy, đã có tư cách trở thành tộc trưởng Phù Đồ cổ tộc.

Mà điều này khiến trong lòng bọn họ vô cùng phức tạp, dù sao lần trước giao thủ, Mục Trần chỉ có thể dựa vào hộ tộc đại trận để đối phó bọn họ. Nhưng hiện tại, coi như Mục Trần đứng yên cho bọn họ đánh, sợ rằng bọn họ cũng không phá nổi phòng ngự thân thể của Mục Trần.

Dù sao, Thánh phẩm thân thể, cũng không phải tùy tiện nói suông...

"Không tệ, không tệ..."

Phù Đồ Huyền vuốt râu, cho dù là cổ hủ như hắn, lúc này cũng không kìm được, lộ ra nụ cười than thở. Hiển nhiên Thánh phẩm thân thể của Mục Trần, ngay cả hắn cũng thấy rung động.

"Xem ra thời gian nửa năm qua, Trần nhi là mượn đại cơ duyên trong Vạn Cổ Tháp để tu luyện Thánh phẩm thân thể." Thanh Diên Tịnh cũng mặt mày hớn hở, trong thanh âm tràn đầy hãnh diện cùng vui mừng.

"Tiểu tử này, tâm tính không tệ, biết ẩn nhẫn, không vì lấy được Vạn Cổ Bất Hủ Thân mà huyênh hoang, còn biết ẩn núp trong đó tăng cường bản thân tới mức độ mạnh nhất mới hiện thân." Phù Đồ Huyền than thở một tiếng. Nếu là người bình thường lấy được chí tôn pháp thân như Vạn Cổ Bất Hủ Thân, sợ rằng sẽ trực tiếp cảm thấy mình vô địch thiên hạ, nảy sinh kiêu căng. Mà như vậy, sợ rằng tai họa rơi xuống đầu cũng không xa.

Nghe Phù Đồ Huyền tán dương, Thanh Diên Tịnh cũng mỉm cười gật đầu, mặt mày rạng rỡ.

Mà khi bọn họ đang than thở không dứt, bên phía Ma Ha cổ tộc, lại là một mảnh tĩnh mịch. Tất cả các trưởng lão mặt mày rung động mà xanh mét, hiển nhiên không ngờ được mới nửa năm ngắn ngủi, Mục Trần vốn còn không đủ sức đơn độc đối phó Ma Ha U, giờ cũng đã có Thánh phẩm thân thể.

Như thế, thực lực của Mục Trần hầu như sẽ tăng vọt đến một mức khó có thể hình dung, coi như đối mặt với Thánh phẩm chân chính, cũng có sức chống lại.

Ánh mắt Ma Ha U đỏ như máu, dáng vẻ hận thù kia, tựa như không thể băm vằm Mục Trần ra thành ngàn mảnh. Bởi vì cơ duyên này, vốn là thuộc về hắn. Nếu không có Mục Trần xuất hiện, sợ rằng lúc này hắn đã trở thành người duy nhất trong Ma Ha cổ tộc tu thành Thánh phẩm thân thể. Mà nếu linh lực bản thân đột phá tới Thánh phẩm nữa, như vậy sức chiến đấu của hắn, có lẽ sẽ vượt qua Ma Ha Thiên, trở thành người mạnh nhất Ma Ha cổ tộc.

Nếu như sớm biết kết cục này, ngay từ lúc đầu khi tới Thiên La Đại Lục, hắn đã mạnh mẽ xuất thủ, không chút do dự mạt sát Mục Trần, để hắn không thể nào tham gia Vạn Cổ Hội.

Đáng tiếc, trên thế giới này cũng không có thuốc hối hận. Cho nên lúc này khi thấy Mục Trần hoàn toàn lột xác, sự hối hận trong lòng Ma Ha U, hầu như khiến hắn trở nên điên cuồng.

Ánh mắt của Ma Ha Thiên, cũng trở nên cực kỳ âm trầm. Có điều dù gì lòng dạ hắn cũng thâm sâu, lúc này mới hít sâu một hơi, áp chế ba động trong lòng, thanh âm trầm thấp nói: "Không ngờ ngươi lại tu thành Thánh phẩm thân thể, khó trách lại không thèm để ý tới ý tốt của Ma Ha cổ tộc chút nào."

"Ý tốt?"

Mục Trần đứng trên đỉnh tháp, làm như cười cười, nói: "Ý tốt của Ma Ha tộc trưởng, người thường khó mà hiểu được a."

Ma Ha Thiên này có thể trở thành tộc trưởng Ma Ha cổ tộc, không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà tâm địa cùng da mặt của hắn, cũng là dày tới mức khó có thể tưởng tượng. Lời vô sỉ như thế mà cũng có thể tùy tiện nói ra.

Ma Ha Thiên mặt mày bất động, thanh âm từ từ hờ hững, nói: "Vốn định nói chuyện tử tế với ngươi, nhưng xem ra tiểu tử ngươi tự cho rằng tu thành Thánh phẩm thân thể là có thể tùy ý làm bậy. Ta cho ngươi biết, hôm nay, Vạn Cổ Bất Hủ Thân này, ngươi muốn cũng phải để lại, mà không muốn, cũng phải để lại."

"Ha ha, khẩu khí thật lớn, hôm nay ta lại muốn xem một chút, Ma Ha cổ tộc ngươi làm sao giữ lại?" Khi thanh âm của hắn vừa dứt, thanh âm lạnh như băng của Thanh Diên Tịnh cũng vang lên theo.

Nhãn thần Ma Ha Thiên trở nên âm trầm, trong đó có sát ý lạnh như băng lưu chuyển. Ánh mắt của hắn chuyển sang Thanh Diên Tịnh, nói: "Hôm nay Phù Đồ cổ tộc các ngươi thật sự muốn khai chiến với Ma Ha cổ tộc ta phải không?"

"Nếu không phải Ma Ha cổ tộc các ngươi hung hăng chèn ép, bọn ta cũng không muốn làm to chuyện." Phù Đồ Huyền thản nhiên nói.

Ma Ha Thiên nhẹ nhàng gật đầu, làm như than nhẹ một tiếng: "Sớm đoán được các ngươi sẽ không từ bỏ, cho nên hôm nay chỉ có thể tiêu hao một đạo nhân tình rồi..."

Thanh âm vừa dứt, Ma Ha Thiên hướng về hư không phía trước, bình tĩnh nói: "Hắc Thiên huynh, mời hiện thân đi."

Khi một tiếng cuối cùng của Ma Ha Thiên nói ra, lúc này thiên địa vốn sáng ngời bỗng trở nên đen kịt. Loại hắc ám này, che khuất bầu trời, bất kỳ ánh sáng nào cũng sẽ bị thôn phệ bên trong đó. Hắc ám đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, có điều, thời điểm khi ánh sáng một lần nữa chiếu rọi, tất cả mọi người đều phát hiện, bên cạnh Ma Ha Thiên, có hai đạo nhân ảnh đột ngột xuất hiện.

Hai đạo nhân ảnh này, đều là thân mặc hắc bào, kỳ dị nhất chính là con ngươi của bọn họ hoàn toàn đen nhánh, không có tròng trắng, nhìn qua tựa như hắc động, khiến người ta kinh sợ.

Mục Trần nhìn hai người mới hiện thân này, con ngươi cũng hơi co rụt lại, bởi vì từ trên người bọn họ, hắn cảm nhận được dao động cực kỳ kinh khủng. Hiển nhiên, hai người này rõ ràng cũng là hai vị Thánh phẩm.

"Hắc Thiên cổ tộc, Hắc Thiên, Hắc Địa... Các ngươi cũng muốn dính vào chuyện hôm nay sao?" Mà khi hai người Thanh Diên Tịnh, Phù Đồ Huyền nhìn thấy hai đạo thân ảnh này, sắc mặt cũng biến đổi, trầm giọng nói.

"Hắc Thiên cổ tộc?"

Mục Trần trong lòng rung động, giờ mới biết lai lịch của hai người áo đen này, bọn họ lại tới từ Hắc Thiên cổ tộc, một trong ngũ đại cổ tộc?!

Bên ngoài thành thị, các phe siêu cấp thế lực kia cũng dâng lên xôn xao, thần sắc kinh hãi. Không ai ngờ được, Ma Ha cổ tộc lại mời hai vị Thánh phẩm của Hắc Thiên cổ tộc tới trợ trận.

Phải biết, Hắc Thiên cổ tộc này, ngay cả tộc nhân bình thường cũng rất ít xuất hiện, huống chi là Thánh phẩm tồn tại.

Nghe thấy thanh âm của Thanh Diên Tịnh, trong hai người áo đen kia, một tên nam tử đứng trước nửa bước khẽ ngẩng đầu. Vẻ mặt hắn tái nhợt, giống như lâu năm không nhìn thấy mặt trời, cho người ta một cảm giác u ám. Hắn làm như thở dài một tiếng, nói: "Hắc Thiên cổ tộc ta từng nợ Ma Ha cổ tộc một cái nhân tình, hôm nay không xuất thủ không được, mong rằng Thanh Diên Tịnh đại trưởng lão hiểu cho."

Thần sắc Thanh Diên Tịnh cùng Phù Đồ Huyền cũng có chút khó coi, hiển nhiên việc này cũng ngoài dự liệu của họ. Ma Ha cổ tộc này lại có thể mời được Hắc Thiên cổ tộc tới.

Mà có Hắc Thiên cổ tộc trợ giúp, đội hình hai bên không nghi ngờ gì là chênh lệch to lớn. Đối mặt với tận năm vị Thánh phẩm, cho dù là Phù Đồ cổ tộc bọn họ, cũng cảm thấy áp lực to lớn.

Phía sau hai người Thanh Diên Tịnh, tất cả các Thiên Chí Tôn của Phù Đồ cổ tộc cũng phát ra thanh âm xôn xao bất an.

Xem ra lần này, để giữ được Vạn Cổ Bất Hủ Thân, Ma Ha cổ tộc đã bất chấp tất cả...

Ma Ha Thiên đầu tiên là ôm quyền ra mắt với hai vị Hắc Thiên, Hắc Địa, sau đó ánh mắt chuyển sang Mục Trần, chậm rãi nói: "Ta nói rồi, Vạn Cổ Bất Hủ Thân này, ngươi mang đi không nổi."

Mục Trần hai mắt híp lại, thanh âm bình tĩnh nói: "Mang được hay không được, vẫn phải thử mới biết."

Mặc dù Hắc Thiên cổ tộc xuất hiện ngoài dự liệu của hắn, nhưng hôm nay Ma Ha cổ tộc muốn cướp đi Vạn Cổ Bất Hủ Thân từ tay hắn, vẫn là chuyện không thể nào.

"Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, chỉ một bộ Thánh phẩm thân thể, chẳng lẽ ngươi thật sự cho là không ai làm gì được ngươi." Ánh mắt Ma Ha Thiên trở nên âm trầm xuống, sau đó hắn hướng về phía hai người Hắc Thiên, Hắc Địa, nói: "Kính xin hai vị cản lại Phù Đồ cổ tộc."

"Về phần Vạn Cổ Bất Hủ Thân, Ma Ha cổ tộc ta tự mình đi thu hồi lại."

Hai vị Thánh phẩm Hắc Thiên, Hắc Địa liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ gật đầu một cái. Thật ra thì bọn họ cũng không muốn dính vào mâu thuẫn giữa hai đại cổ tộc này, nhưng dù sao cũng là thiếu nhân tình...

Sau lưng Ma Ha Thiên, Ma Ha U ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Mục Trần, trong đó tràn đầy ý cười lạnh. Cho dù ngươi có tu thành Thánh phẩm thân thể, hôm nay trước mặt Ma Ha cổ tộc bọn họ, cũng chỉ có thể đưa tay chịu trói.

"Ngươi dám!"

Thanh Diên Tịnh mặt lạnh như băng, sau lưng không gian rung chuyển, một tòa linh trận to lớn vô cùng, tựa như một thế giới, như ẩn như hiện, tản ra uy năng kinh khủng.

Giữa không trung hắc quang hiện lên, Hắc Thiên, Hắc Địa ngăn cản phía trước, hắc ám sau lưng bọn họ lan ra, tựa như u ám chi giới.

Cùng lúc đó, Ma Ha Thiên khẽ gật đầu với hai vị lão nhân cầm hắc bạch quải trượng sau lưng. Hai người bước ra, chạy thẳng tới Mục Trần, uy năng mênh mông, rung chuyển thiên địa.

Mục Trần nhìn hai người đạp không mà tới, trong mắt cũng có vẻ lạnh như băng lưu động, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt, quanh thân lỗ chân lông một lần nữa có kim quang hiện lên.

Ong!

Có điều, trong lúc hắn đang định động thủ, đột nhiên, trên mảnh trời này chợt có màn sáng linh lực cổ xưa từ trên trời giáng xuống. Màn sáng giống như vách ngăn, ngăn cách thiên địa, ngăn cản lấy hai vị Thánh phẩm Ma Ha cổ tộc.

Mà cùng với việc màn sáng cổ xưa bao phủ xuống, còn có một giọng nói già nua, vang vọng giữa thiên địa.

"Ha ha, hôm nay nơi này thật đúng là náo nhiệt. Có điều, Thánh nữ nhà ta nói, Mục Trần này, hôm nay Thái Linh cổ tộc chúng ta nhất định phải bảo vệ..."

Thanh âm già nua đột ngột, trực tiếp khiến trong lòng Mục Trần run lên, chợt ngẩng đầu nhìn cột sáng từ trên trời giáng xuống. Sau đó liền thấy, trong cột sáng đó, dường như có một đạo thân ảnh khắc cốt minh tâm, nhẹ nhàng uyển chuyển, như ẩn như hiện.

Thân ảnh xinh đẹp trong cột sáng cũng cúi đầu, con ngươi trong suốt như lưu ly giao hội với ánh mắt của Mục Trần. Thoáng chốc kia, giai nhân làm như nhướng môi bướng bỉnh cười khẽ, kinh diễm thế giới, cũng làm mềm mại trái tim Mục Trần.

Đề xuất Tâm Linh: Trùng Tang Thất Xác
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN