Biến cố ập đến bất ngờ khiến Mục Trần đầu óc quay cuồng, tinh thần hoảng loạn, sắc mặt cũng tái xanh như tàu lá chuối.
"Đáng chết!" Hắn vừa đột phá Linh Luân cảnh, căn bản chưa đủ khả năng luyện hóa tinh phách linh thú, cớ sao cơ thể lại rước lấy cái thứ quỷ quái này?
Mục Trần tâm loạn như ma, nhưng hơn người ở chỗ nhanh chóng trấn tĩnh, từ trong hoảng loạn khôi phục tâm thần. Tạm thời gạt bỏ nguyên nhân, nguyên lý sang một bên, bây giờ tiên quyết là phải giữ lấy cái mạng!
Tinh phách cắn chủ, chuyện này chẳng lành chút nào. Một khi đạt tới cường giả Thần Phách cảnh, kẻ nào mà chẳng thèm khát luyện hóa tinh phách linh thú thuộc hàng khủng, bài danh cao, thực lực cường hãn. Nhưng ai cũng biết, đó là chuyện vô cùng nguy hiểm. Luyện hóa tinh phách linh thú, phải xóa đi mọi ký ức, linh trí của nó. Thủ đoạn này ắt sẽ khiến linh thú phản kháng kịch liệt. Kẻ nào tham lam luyện hóa linh thú vượt quá khả năng khống chế, hoặc gặp phải linh thú hung hãn quá mức, sẽ bị chúng vồ ngược lại, cắn xé bản thể chủ nhân. Một khi chuyện đó xảy ra, ắt cửu tử nhất sinh.
Dao động hung ác kia đang lao thẳng đến não bộ Mục Trần, mưu đồ xóa đi thần trí của hắn. Đối mặt công kích tinh thần trong cơ thể, hắn chẳng có biện pháp nào, chỉ biết hít sâu một hơi, điều khiển linh lực trong cơ thể vận chuyển, cố gắng ngăn chặn dao động kia.
"Boong!"
Một tiếng động vang lên như tiếng chuông ngân vọng trong cơ thể hắn, chấn cho yết hầu trào ra một ngụm máu tươi. Linh lực mạnh mẽ ngăn chặn dao động kia cũng chẳng ăn thua, nhanh chóng bị phá tan tành, chỉ khiến nó khựng lại một nhịp, rồi tiếp tục hung hăng lao vào não bộ Mục Trần.
Dao động hung mãnh va vào trí óc, Mục Trần lần thứ hai mê muội. Hắn nhanh trí cắn đầu lưỡi, dùng cái đau đớn để giữ cho đầu óc tỉnh táo. Tiếp theo, hắn cảm thấy trong cơ thể bốc lên một ngọn hắc viêm quỷ dị.
Nhìn hắc viêm trôi bồng bềnh, mơ hồ có thể thấy bên trong là một cái bóng đen đang tao nhã giang cánh.
"Là Cửu U Tước!"
Mục Trần nhìn cái bóng vừa mới khắc sâu vào trí nhớ từ ngày hôm qua, trong lòng ba đào cuộn sóng. Hắn thực sự không ngờ, cơ thể không những bất chợt xuất hiện một tinh phách linh thú không rõ nguồn gốc, mà lại còn là tinh phách Cửu U Tước!
"Chính là lúc đó!"
Mục Trần chợt nhớ lại, trước khi hôn mê ở Hắc Minh Uyên, luồng lửa đen kia nhắm vào hắn, dường như ẩn chứa thứ gì đó. Chắc chắn khi đó, tinh phách Cửu U Tước đã nhân cơ hội tự bạo mà chui vào cơ thể hắn.
"Đáng chết!"
Mục Trần tức giận mắng to một tiếng. Trong lòng không hề vui sướng vì Cửu U Tước đang ở trong người, tim đập liên hồi, thần kinh căng như dây đàn. Thực lực hiện tại của hắn, đừng nói là Cửu U Tước, ngay cả linh thú bình thường cũng chẳng đủ khả năng luyện hóa. Chuyến này chỉ có một khả năng, thần trí bản thân sẽ bị Cửu U Tước xóa đi mất. Nói không chừng, con gà quay gian xảo độc ác kia còn có thể dùng phương pháp nào đó chiếm đoạt luôn cơ thể hắn, rồi trùng sinh lần nữa!
Mà chuyện đó, hắn tuyệt đối không muốn xảy ra với bản thân.
"Kwoork!"
Trong luồng hỏa diễm đen thâm thúy, Cửu U Tước dường như nhận ra ánh mắt của hắn đang quan sát nó, liền bộc phát một khí thế hung tợn trong tiếng hót the thé. Hắc viêm chuyển động, bắn thẳng về phía khí hải của hắn, manh nha xâm nhập.
Nó thực sự không ngoan, biết rằng chỉ cần phá hủy khí hải, linh lực của Mục Trần sẽ tan biến hoàn toàn, trở thành phế nhân, khi đó hắn không còn cách nào chống đỡ được.
"Súc sinh độc ác!"
Mục Trần bị hành động tàn nhẫn của Cửu U Tước khiến cho kinh hãi, lớn tiếng mắng to. Hắn lập tức điều động linh lực, ngăn cản một kích tất sát của nó.
Trong hắc viêm, Cửu U Tước như ẩn như hiện, nhìn thấy linh lực phía trước, đôi mắt thú sắc bén xẹt qua một vẻ khinh miệt vô cùng. Nó là sinh vật nào chứ? Dù hiện tại mất đi bản thể, nhưng không phải cái thứ mà một tên nhân loại thực lực Linh Luân cảnh có thể đối phó.
Hắc viêm trở nên đậm đặc hơn, hai cánh vỗ phành phạch, ngọn lửa lao tới bức tường linh lực. Ngay khi cả hai va chạm, Mục Trần càng thêm kinh hãi khi thấy rõ, hắc viêm lướt qua, linh lực của hắn chỉ trực tiếp bốc hơi biến mất.
Lực ngăn cản yếu ớt đó đối với Cửu U Tước, căn bản là châu chấu đá xe, chẳng có chút hiệu quả nào. Thực lực hai bên quá chênh lệch, một bên là siêu cấp linh thú hung danh chấn thiên hạ, bên kia chỉ là một thiếu niên Linh Luân cảnh, không hề cùng một cấp số.
Mục Trần biết rõ chênh lệch thực lực, nhưng không cam tâm buông tay, ngược lại vẫn cắn răng nghiến lợi.
"Muốn phế ta, ngươi đừng mong sống yên!"
Mục Trần khẽ động tâm thần, quang luân vừa mới hình thành trong khí hải chậm rãi vận chuyển. Một luồng linh lực trong đó được hắn điều động ra, không chút khách khí, bắn thẳng tới hắc viêm.
"Xèo xèo!"
Hắc viêm vẫn ngang nhiên tiến lên, linh lực tiếp xúc với nó vẫn không khác đi chút nào, ngay lập tức bốc hơi đi mất. Mục Trần dốc toàn lực ngăn cản, cũng chỉ kéo dài được một chút thời gian, nhưng hẳn nhiên không thể ngăn cản được Cửu U Tước thực hiện ý đồ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến mười giây, hắc viêm đã hoàn toàn phá tan mọi trở ngại của Mục Trần, xuất hiện ngay bên cạnh khí hải. Cửu U Tước mơ hồ ẩn hiện, nhìn Mục Trần với ánh mắt đắc ý, coi thường.
"Phừng!"
Hắc viêm bốc lên, rốt cuộc chui vào khí hải dưới ánh mắt phẫn nộ tột độ của hắn. Một loạt cơn đau cháy bỏng đồng loạt lan lên não, khiến Mục Trần nhăn nhó gầm lên đau khổ.
Hắn thấy rõ, Cửu U Tước vừa tiến vào khí hải đã lao ngay đến chỗ quang luân linh lực. Ngọn lửa thét gào, hăm he phá hủy nó.
Quang luân linh lực ngưng tụ toàn bộ linh lực hiện tại của Mục Trần. Nếu bị hủy đi, vậy thì thành quả khổ tu bấy lâu sẽ hoàn toàn bị phế bỏ trong nháy mắt.
Trong tình cảnh hung hiểm vạn phần này, bản lĩnh của Mục Trần cũng vô lực. Chênh lệch quá lớn lại xảy ra ngay trong cơ thể hắn, căn bản không có thủ đoạn nào bù lại được. Hắn chỉ có thể đỏ mắt cuồng loạn tìm kiếm giải pháp, nhưng có vẻ cũng chỉ còn cách trơ mắt nhìn Cửu U Tước chậm rãi huyền phù bên cạnh quang luân linh lực.
"Liều mạng với ngươi!"
Cùng với tiếng gầm gừ hung bạo, Mục Trần rốt cục nổi điên. Hắn quyết định cho quang luân linh lực kia tự bạo. Đó là việc duy nhất hắn có thể làm, tuy rằng sẽ phải trả giá vô cùng khắc nghiệt, nhưng hắn không cam tâm bị Cửu U Tước xóa đi thần trí!
Quang luân linh lực bộc phát ra vô số ánh sáng, linh lực đột ngột trở nên tàn bạo. Bất quá ngay lúc đó, một tiếng vang nho nhỏ như chuông ngân nhẹ nhàng vang vọng bên trong khí hải.
Âm thanh kết thúc, quang luân linh lực đang cuồng loạn, sắp sửa tự bạo, bất ngờ yên tĩnh trở lại.
Mục Trần kinh ngạc nhìn quang luân mất khống chế, vô thức nhìn lên phía trên quang luân linh lực. Một tờ giấy đen mỏng dính lẳng lặng nằm ngang, thanh âm kia dường như phát ra từ chỗ của nó.
"Thứ này..."
Mục Trần khóc không ra nước mắt. Từ ngày có được tờ giấy đen bí ẩn, dò xét mãi không ra ý nghĩa này, nó vẫn ngoan ngoãn nằm trong cơ thể hắn, chưa hề có chút tác dụng gì. Nhưng không ngờ được, vào thời điểm mấu chốt này, nó lại ngăn cản năng lực cuối cùng để hắn có thể liều mạng với Cửu U Tước, hoàn toàn phế bỏ cơ hội của hắn.
Quang luân linh lực bị áp chế, Cửu U Tước đã ở gần trong gang tấc. Ngọn hắc viêm này khiến cho không gian bên trong khí hải cũng trở nên vặn vẹo, méo mó.
"Hết rồi!"
Biến cố đột ngột khiến cho Mục Trần tuyệt vọng buông xuôi.
Hắc viêm hung mãnh lao tới, nhưng ngay khi sắp chạm được vào quang luân linh lực, một tầng hắc ám mỏng manh đột nhiên buông xuống.
"Oành!"
Từ nãy đến giờ, Cửu U Tước tiến thẳng một đường cực kỳ thuận lợi, nhưng không ngờ lại bị đẩy lùi, lộ rõ vẻ kinh ngạc khó tin.
Mục Trần thấy vậy cũng sửng sốt không hiểu, rồi nhìn lên tờ giấy đen kia. Tầng hắc ám mỏng manh kia xuất phát từ tờ giấy nhỏ nọ, buông xuống che phủ quang luân.
"Roẹt roẹt..."
Âm thanh kì lạ phát ra từ tờ giấy đen. Từ xưa đến nay không hề nhúc nhích, nhưng hôm nay bề mặt của nó lại xuất hiện một vài đốm sáng màu tím.
"Viu."
Những đốm sáng vừa hiện lên bất chợt bắn ra, biến thành những tia tinh vân với cái đuôi tím bao phủ lấy Cửu U Tước và ngọn hắc viêm.
Biến cố đó khiến Cửu U Tước kinh hãi, vội vàng oanh kích vào luồng sáng. Nhưng không ngờ, dưới lực công kích cuồng mãnh của Cửu U Tước, nó không hề sứt mẻ.
Quầng sáng thành hình, nhưng chưa chấm dứt. Bên dưới Cửu U Tước, một quầng sáng tím đậm ngưng tụ, lan ra, hóa thành một đóa hoa Mandala màu tím sẫm.
Trên đóa hoa Mandala, dường như phủ đầy những hoa văn ám kim khó hiểu. Ngay khi Cửu U Tước nhìn thấy đóa hoa Mandala, ánh mắt trở nên kinh hãi, rồi hoảng loạn kêu to, vùng vẫy.
Đóa hoa Mandala tím sẫm thần bí như một khung tù lao, trói lấy Cửu U Tước trong hắc viêm, chậm rãi phiêu động, dừng lại phía trên tờ giấy đen.
Hoa lung thần bí hoàn toàn giam chặt Cửu U Tước bên trong.
Cửu U Tước bị nhốt, bạo động ác liệt trong khí hải cũng dần bình ổn lại. Hắc viêm biến mất, hóa thành một con Cửu U Tước to bằng nắm tay trẻ con.
Nó phẫn nộ giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi hoa lung màu tím sẫm. Dần dần đuối sức, nó ôm hận ý, đôi mắt hung ác nhắm lại, kiên nhẫn chờ đợi tích tụ năng lượng, chuẩn bị cho thời cơ thích hợp.
Mục Trần từ nãy đến giờ chỉ biết há hốc mồm nhìn cảnh tượng tranh đấu giữa con chim và bông hoa. Lát sau mới từ trong mờ mịt tỉnh lại, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn tờ giấy đen mỏng dính và đóa hoa Mandala tím ngắt.
Mọi chuyện... xong rồi à?
Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Gia Tộc: Ta Có Một Bản Vạn Linh Đồ Giám