Mười ngày sau đó, Mục Trần tuyệt nhiên không rời khỏi Cửu U cung, hoàn toàn bế quan, tách biệt với thế giới bên ngoài. Sau khi biết chuyện về Lạc Li, hắn càng cảm thấy nỗ lực của mình chẳng thấm vào đâu so với nàng.
Đây không phải thời điểm để hắn xả hơi, con đường phía trước còn dài và gian nan. Hắn cần phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
Trong khi đó, ở Bắc giới, những lời đồn về huyền thoại của Mục Trần bắt đầu lan truyền. Long Phượng Thiên bao năm mới xuất hiện, lần đầu tiên có kẻ đặt chân lên bậc thang cuối cùng, quả thực là một kỳ tích.
Khi người ta biết được Mục Trần chỉ mới là Chí Tôn tam phẩm, vậy mà lại đánh bại Liễu Viêm, giằng co cản đường U Minh hoàng tử, chiến tích ấy được thêu dệt, tô vẽ càng thêm hoành tráng.
Sau Long Phượng Thiên, Long Phượng Lục cũng có những thay đổi lớn. Lần này, Mục Trần nghiễm nhiên trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất. Qua tay các cường giả đánh giá Long Phượng Lục, hắn vượt qua Liễu Viêm, kẻ vốn xếp hạng ba, áp đảo cả Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư...
Phía trên Mục Trần, U Minh hoàng tử và Phương Nghị vẫn giữ vững vị trí, hai người này vẫn là những kẻ có thực lực áp đảo quần hùng. Dù Mục Trần có tỏa sáng, cũng chỉ được xem là ngang tài U Minh hoàng tử mà thôi.
Còn về Thải Tiêu, cô nàng thần bí kia đã trở thành một truyền kỳ, rời khỏi Bắc giới vì nàng không thuộc về nơi này. Do đó, tên của nàng không được đưa vào Long Phượng Lục, nhưng tất cả những ai tham gia Long Phượng Thiên đều không thể quên được thiếu nữ dung nhan kiều mị kia, tựa như một nữ vương tại thượng, khiến cả Phương Nghị và U Minh hoàng tử cũng phải kiêng dè.
Việc Thải Tiêu lộ thân phận ở Long Phượng sơn mạch ngày hôm đó đã khiến các thế lực siêu cấp ở Bắc giới chấn động vô cùng. Thân phận ái nữ của Viêm Đế, ngay cả Thần Các hùng mạnh cũng không dám tranh phong. Ở cấp độ của họ, họ hiểu rõ Vô Tận Hỏa Vực và Viêm Đế là những danh từ đáng sợ đến mức nào.
Có lẽ lúc này, Thần Các và U Minh Cung đều thầm cảm thấy may mắn. May mắn thay, Thải Tiêu đã chiến thắng Phương Nghị và U Minh hoàng tử, nếu không, nếu họ làm nàng bị thương, khiến Vô Tận Hỏa Vực nổi giận thì hậu quả sẽ khôn lường.
Cảm giác đó thật uất ức. Nghĩ lại, tung hoành khắp Bắc giới chẳng kiêng nể ai, vậy mà bây giờ đến một cô bé cũng sợ làm nàng bị thương.
Nhưng cũng chẳng trách được, Vô Tận Hỏa Vực quá mức siêu cấp, quá mức đáng sợ.
Trong khi đó, Đại La Thiên Vực lại không bàn tán nhiều về Long Phượng Thiên hay Long Phượng Lục, vì nội bộ đang dậy sóng bởi một sự kiện trọng đại, thu hút hơn nhiều.
Chính là Phong Vương Tế.
Đối với cường giả Đại La Thiên Vực, sự kiện này hấp dẫn hơn xa Long Phượng Thiên, vì nó liên quan trực tiếp đến lợi ích của chính họ.
Đại La Thiên Vực lãnh thổ bao la, cường giả như mây, nhưng phân cấp lại rất chặt chẽ. Vực chủ lãnh đạo tối cao, dưới trướng chia thành Tam Hoàng Cửu Vương, thống lĩnh vô số thành chủ và các thế lực phụ thuộc đông đúc. Thân phận chỉ cần nhảy lên một bậc, địa vị và tài nguyên sẽ ở một tầm cao mới.
Tam Hoàng thực lực siêu tuyệt, ít nhất phải là Chí Tôn thất phẩm mới có thể xưng Hoàng. Khắp Đại La Thiên Vực cũng ít ai đủ tư cách.
Ngay cả xưng Vương cũng không nhiều cường giả Đại La Thiên Vực đủ tiêu chuẩn. Vì một khi trở thành Vương, sẽ được quyền tổ chức quân đội, không chỉ hằng năm nhận được lượng lớn Chí Tôn linh dịch làm bổng lộc, mà còn được quyền chiếm thành thị, mở mang bờ cõi, chiến lợi phẩm thu được cũng nhiều hơn thành chủ và các thế lực phụ thuộc. Do vậy, Đại La Thiên Vực này có vô số người khao khát vươn tới thân phận vương giả.
Nhưng theo quy định, muốn phong Vương thực lực phải đạt đến Chí Tôn ngũ phẩm. Xưa nay, chỉ có Cửu U là ngoại lệ, bởi vì mối quan hệ thần bí với tộc điểu Cửu U Tước hùng mạnh, một chủng tộc thần thú lâu đời. Ngay cả Mạn Đà La cũng phải cẩn thận đối đãi, phá lệ ban Vương cho nàng.
Chưa hề có cường giả nào khác nhận được đặc ân này, chỉ duy nhất mình Cửu U mà thôi.
Phong Vương Tế chính là thời điểm một ai đó sẽ nhận được tước vị cao trọng này, do đó nó nghiễm nhiên trở thành một trong những sự kiện trọng đại nhất tại Đại La Thiên Vực.
Hôm nay, Đại La Thiên Vực náo nhiệt hơn bao giờ hết. Vô số đoàn người ngợp trời bay về trung tâm Đại La Thiên.
Thủ vệ Đại La Thiên những ngày này cũng cẩn mật, nghiêm ngặt hơn hẳn. Quân đội Cửu Vương cũng hiệp trợ bảo an, tránh những sự cố bất ngờ xảy ra, làm mất thể diện Đại La Thiên Vực.
Hẳn nhiên, ngày hôm nay, bất kỳ ai trong Đại La Thiên Vực cũng đều muốn biết vị trí Thập Vương sẽ thuộc về tay cường giả kinh thế nào.
Trong khi đó, tại Cửu U cung.
Hai người con gái xinh đẹp đang đứng chờ ở cửa tu luyện thất. Một người chính là Cửu U với thân hình thanh lệ gợi cảm, phía sau nàng là Đường Băng, cô gái với gương mặt lạnh lẽo, bộ đồ bó sát người.
Đường Băng cau mày khó chịu:
- Phong Vương Tế sắp bắt đầu rồi, giờ này còn chưa chịu ra.
Cửu U thì không vội vàng gì, chỉ cười:
- Mọi chuyện phải chuẩn bị chu toàn, muốn cướp danh vị Vương giả cũng không dễ dàng gì.
- Hừ, cái tên này bế quan, ta vất vả lắm mới gom được hơn hai mươi vạn Chí Tôn linh dịch cho hắn. Hắn mà thất bại, ta thề sẽ đòi lại cho bằng hết, không cho thiếu một chút nào.
Đường Băng tỏ ra khá cáu gắt. Nàng là đại tổng quản Cửu U cung, tài chính Chí Tôn linh dịch đều do nàng quản lý. Lần này Mục Trần bế quan, Cửu U lại ra lệnh cấp cho hắn hơn hai mươi vạn Chí Tôn linh dịch, xem như nàng phải vơ vét rất nhiều trong kho mới đủ.
- Ngươi đúng là con ma xó giữ của, cứ an tâm đi, đầu tư cho hắn là đúng đắn.
Cửu U mắng yêu một tiếng, đưa tay nựng má Đường Băng, trêu ghẹo.
- Hay là cũng lấy ngươi đầu tư cho hắn, lúc đó doanh thu càng phong phú.
- Tỷ tỷ!
Đường Băng đỏ bừng cả mặt, vẻ xấu hổ xóa đi gương mặt lạnh lùng vốn có. Ngày thường ở Cửu U cung, nàng luôn ra vẻ là công nương đại tổng quản khó tính, uy nghiêm, nguyên tắc. Thế nhưng, trước mặt Cửu U cung chủ, nàng vẫn chỉ là cô bé hay xấu hổ mà thôi.
- Ai muốn đầu tư cho ta?
Đột nhiên, cánh cửa phòng tu luyện bật mở, một tiếng cười sang sảng vang lên. Mục Trần bước ra ngoài, ngắm nhìn hai cô gái xinh đẹp.
Đường Băng thấy hắn xuất hiện ngay lúc này, gương mặt xinh đẹp càng đỏ bừng lên, mắt lướt qua, chân mày dựng thẳng:
- Ngươi còn chưa đột phá?
Hiện tại, dao động linh lực của Mục Trần ngưng tụ hơn, nhưng vẫn ở cấp độ Chí Tôn tam phẩm, không như Đường Băng dự đoán đã đột phá đến Chí Tôn tứ phẩm.
Mục Trần nghe vậy, mặt mếu máo cười nói:
- Ngươi nghĩ ta là cái gì đây? Đóng cửa bế quan vài ngày là đột phá liền sao?
Đường Băng càng nổi cáu, mặt đỏ gay:
- Bao nhiêu Chí Tôn linh dịch như vậy, chẳng lẽ lãng phí?
Mục Trần trợn mắt.
Cửu U lướt nhìn toàn thân hắn. Nhãn lực của nàng đương nhiên cao minh hơn Đường Băng nhiều, nàng cảm giác được linh lực của hắn đang ở mức độ tràn đầy, mà dường như còn cố tình đè nén xuống.
- Xem ra lần này bế quan thu hoạch không tệ.
Cửu U khẽ cười nói.
Mục Trần cũng chỉ cười cười, không trả lời, duỗi lưng nhún chân nhìn bầu trời Cửu U cung. Hắn cảm thấy vô số những dao động linh lực cường đại đang di chuyển.
- Không hổ là sự kiện trọng đại của Đại La Thiên Vực.
Mục Trần sảng khoái nhận xét, từ ngày đặt chân vào Đại La Thiên Vực, lần đầu tiên hắn thấy đông đúc đến như vậy.
- Chuẩn bị xong chưa?
Cửu U cười nhìn Mục Trần.
Mục Trần hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gật đầu. Phong Vương Tế, bất kể Thiên La thành chủ Tần Chung, hay Quỷ Âm tông chủ Khâu Thái Âm đều có thực lực không thua gì U Minh hoàng tử.
Hắn muốn cướp đoạt tư cách phong Vương, tất nhiên phải trải qua trận đánh thảm khốc.
Nhưng điều đó không làm hắn lùi bước.
Mục Trần ngẩng lên, hồi tưởng gương mặt người con gái xa cách, bàn tay nắm lại, nhẹ nhàng bước đi.
- Đi nào.
Vương giả thứ mười của Đại La Thiên Vực, hắn nhất định phải có.
Đề xuất Tiên Hiệp: Siêu Cấp Thần Cơ Nhân