Hai đạo pháp thân khổng lồ vẫn đang kịch liệt giao chiến trên không trung, Nguyệt Nhận sắc bén chém vào Ma Trụ, bộc phát kình lực khiến không gian chấn động.
Mục Trần lúc này đã ẩn thân bên trong pháp thân, tựa hồ đang cố gắng trốn tránh.
"Tưởng mình là con rùa đen chắc? Rụt cổ vào mai là sống được à?"
Khâu Thái Âm mỉa mai chế giễu. Hắn đã mấy lần bị Mục Trần làm cho mất mặt, giờ thấy cảnh này đương nhiên vô cùng hả hê.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy rõ Khâu Thái Âm đã hoàn toàn nắm giữ thế thượng phong, kết thúc trận đấu này chỉ còn là vấn đề thời gian.
Khâu Thái Âm cười khẩy, linh lực vẫn không ngừng bùng nổ, Thái Âm Pháp Thân càng tăng cường hàn khí, thế công nhằm vào Đại Nhật Bất Diệt Thân càng lúc càng ác liệt.
Kim quang của Đại Nhật Bất Diệt Thân càng lúc càng hỗn loạn, đối diện với công kích của Thái Âm Pháp Thân cũng khó lòng cầm cự được lâu.
Khán giả tiếc nuối nhìn Đại Nhật Bất Diệt Thân liên tiếp bại lui, nhưng không ai lên tiếng mỉa mai. Bởi lẽ ai nấy đều thấy rõ, Mục Trần chỉ vừa đột phá Chí Tôn Tứ Phẩm đã có thể cầm cự, ép Khâu Thái Âm phải dùng đến chiến thuật chắc ăn nhất này, thật sự đáng khâm phục.
(LTC: móa từ đầu trận tới giờ không biết tiếc nuối bao nhiêu lần, coi bộ thằng KTA này cũng nhọ vãi, đánh đấm mà chả được mem nào cổ vũ, toàn quay qua hết tiếc nuối tới thán phục thằng nhãi con Mục Trần, vậy mà cũng được cho là cường giả thâm niên lâu năm danh vọng cực cao dưới chư vương cơ đấy...)
Dù sao, ngay cả Tần Chung đã chạm một chân vào Ngũ Phẩm cũng còn chưa đủ để Khâu Thái Âm nghiêm túc giao chiến.
Nhưng lúc này, chư vương lại có thái độ khác. Dường như bọn họ nhíu mày nghi hoặc trước tư thế "liên tiếp bại lui" của Đại Nhật Bất Diệt Thân.
Họ nhận thấy dao động linh lực của Đại Nhật Bất Diệt Thân dường như đang biến mất, cảm giác như linh lực của Mục Trần đã sắp cạn kiệt, không thể duy trì Chí Tôn Pháp Thân.
Tình huống này, nếu là người khác có lẽ sẽ nghĩ do Khâu Thái Âm tấn công quá gấp, khiến Mục Trần không chịu nổi. Nhưng bọn họ đều đã chứng kiến thực lực của Mục Trần, hiểu được gã này tuy còn trẻ tuổi nhưng bản lĩnh thủ đoạn vô biên, thừa sức khiến những cường giả mạnh hơn hắn phải kiêng dè.
Cho nên bọn họ mới nghi hoặc, không hiểu tại sao pháp thân của Mục Trần lại có vẻ sắp sụp đổ.
Chỉ có Mạn Đà La và Tam Hoàng là mắt hơi lóe sáng, ánh nhìn về phía Đại Nhật Bất Diệt Thân cũng có chút trầm tư.
Họ mơ hồ nhận ra một dao động khác lạ, nhưng lại bị linh lực của Đại Nhật Bất Diệt Thân che giấu, nhất thời cũng khó nhận biết rõ là cái gì.
Nhưng chắc chắn không như người ta nghĩ Mục Trần yếu thế sắp lụn bại, có lẽ hắn đang mưu đồ gì đó.
Điều này khiến Mạn Đà La và Tam Hoàng thêm tò mò, cũng muốn biết, trong cục diện bất lợi này, Mục Trần sẽ làm gì để thay đổi.
Kình lực càng lúc càng cuồng bạo, Khâu Thái Âm cũng sợ đêm dài lắm mộng, càng đánh càng gia tăng kình lực, Nguyệt Nhận sắc bén múa như chớp, liên tiếp cắt phá thân thể Đại Nhật Bất Diệt Thân, khiến cho nó nứt ra trông thấy.
"Trận đấu này cũng nên kết thúc rồi!"
Khâu Thái Âm lạnh lẽo nhìn pháp thân đối thủ, sát ý bùng phát, tay kết ấn, linh lực lại đổ thêm vào Thái Âm Pháp Thân.
Hắc ám quanh thân Thái Âm Pháp Thân càng thêm cường thịnh, nó gầm lên, linh lực hội tụ nơi nắm đấm, khiến đầu quyền càng lúc càng to ra, thành một băng quyền khổng lồ.
"Thái Âm Quyền!"
Khâu Thái Âm hét lớn, băng quyền lập tức xuyên phá không trung, băng kình khiến cho không khí kết thành những mảnh băng vụn hắc ám lạnh lẽo, khiến người ta run sợ.
Quyền này, Khâu Thái Âm gần như đã thúc giục cực hạn sức mạnh Chí Tôn Ngũ Phẩm của mình, thừa sức chấn nát cả bầu trời.
Khán giả rùng mình nhận ra quyền phong hung hãn.
Đại Nhật Bất Diệt Thân không cách nào tránh né, lập tức bị băng quyền nhanh như điện đấm thẳng vào giữa ngực.
"Ầm!"
Thân hình khổng lồ của Đại Nhật Bất Diệt Thân nứt ra, hắc băng lan tràn theo vết rạn, kéo dài phủ hết thân thể.
"Hết rồi."
Khán giả thở dài, nhận lấy trọng kích của Khâu Thái Âm, Chí Tôn Pháp Thân kia không thể chịu nổi, thì Mục Trần càng khó trở mình.
Trận chiến đấu này, kết quả đã có.
"Bùm!"
Đại Nhật Bất Diệt Thân mãnh liệt nổ tung, đương nhiên là vì không thể chịu nổi quyền kình bá đạo.
Nhìn pháp thân đối thủ sáng bừng kim quang rồi nổ tung, Khâu Thái Âm nở nụ cười đắc thắng. Bây giờ Mục Trần có chạy lên trời cũng khó thoát.
Trận chiến này, cuối cùng kẻ thắng vẫn là hắn, Thập Vương của Đại La Thiên Vực đã không thoát khỏi tay!
"Ha ha!"
Đến lúc này, Khâu Thái Âm cũng không khỏi vui mừng cười lớn, tiếng cười vang vọng, mang theo sự khoái trá mà ai cũng nhìn ra được.
Khâu Thái Âm đắc ý như vậy, cũng không ai lên tiếng nói gì. Dù sao, sau này hắn cũng sẽ là Thập Vương, ở Đại La Thiên Vực này sẽ chỉ có bốn người đứng trên hắn mà thôi.
Kim quang sáng ngập trời, Khâu Thái Âm cười lớn, nhưng ánh mắt chư vương lại tập trung vào nơi hào quang chưa tắt, gương mặt kinh ngạc.
Mạn Đà La mắt lóe thần quang, Tam Hoàng thoáng ngạc nhiên.
Ngay lúc đó, giọng nói trẻ trung vang lên trong thiên địa.
"Bây giờ mà đắc ý, có sớm quá không thế?"
Giọng nói không lớn lắm, nhưng làm cho những âm thanh thở dài tiếc hận lập tức im bặt, rồi chuyển sang xôn xao bàn tán.
"Mục Trần lại chưa thua?"
Vẻ khó tin hiện rõ trên mặt khán giả.
Khâu Thái Âm cũng tắt luôn tiếng cười, tái mặt nhìn qua chỗ kia, điềm nhiên nói:
"Còn dám lớn lối, nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Sát ý trở lại với Khâu Thái Âm, hắn vung tay quét một luồng gió lớn, xóa tan kim quang rực rỡ bên kia.
Nhờ đó, tình hình trong đám kim quang mù mịt trở lại rõ ràng, lập tức khán giả im thin thít, miệng mồm há to như cái bô.
"Cái đó là..."
Khâu Thái Âm tròn mắt nhìn, chỉ thấy Mục Trần mặt mày nhợt nhạt đứng giữa trời, bốn đóa hoa sen cực lớn đang xoay tròn xung quanh.
Bốn đóa sen không toát ra chút dao động linh lực nào, mà cánh sen lại mang theo những hoa văn tối nghĩa cổ xưa, lập lòe toát ra dao động hãi hùng khiếp vía.
"... Linh trận?"
Tu La Vương hét lên. Bốn đóa hắc liên bề ngoài yên tĩnh, nhưng họ lại nhận thấy dao động bất thường.
Đó là dao động của linh trận!
Và còn là linh trận cấp bậc không hề thấp!
Bốn đóa hắc liên kia khiến cho chính họ cũng cảm thấy hồi hộp.
"É..."
Khán giả hú hét đủ kiểu, tròn mắt hoảng sợ, chiêu này của Mục Trần thật sự quá chấn kinh.
Không ai ngờ Mục Trần có thực lực kinh người như vậy, lại còn là một Linh Trận Sư thành tựu không hề thấp!
Và lúc này người ta mới vỡ lẽ, trước đó Mục Trần lủi vào Chí Tôn Pháp Thân không phải là trốn tránh, mà thật sự là mượn Chí Tôn Pháp Thân để bảo vệ, âm thầm bố trí linh trận.
"Dao động của bốn đóa hắc liên kia không tầm thường, linh trận cường đại như thế này, ắt phải là Linh Trận Đại Sư Địa Phẩm mới có thể bố trí được!"
Ai đó chấn động la hét.
Linh Trận Đại Sư Địa Phẩm, ngay cả Chí Tôn Ngũ Phẩm cũng không dám đối đầu!
"Không thể nào!"
Khâu Thái Âm xanh mặt, nổi giận. Hắn không thể ngờ được, phần thắng đã nắm chắc trong tay lại bỗng nhiên vụt mất.
"Ta không tin ngươi còn là một vị Linh Trận Đại Sư Địa Phẩm, cái vẻ hào nhoáng bên ngoài này không thể hù dọa được ta."
Khâu Thái Âm phẫn nộ quát lên, gương mặt nhăn nhó.
Mục Trần hờ hững nhìn hắn, không trả lời làm gì, mệt mỏi chỉ tay ra, khẽ cất tiếng.
"Yêu Liên Đồ Trận Hoàn Mỹ, Khởi Động."
Đề xuất Voz: Yêu Người Cùng Tên !