Logo
Trang chủ

Chương 841:  Tiêu Thanh Vân

Đọc to

- "Thượng Cổ Thiên Cung?"

- Bốn chữ này vừa thốt ra từ miệng Cửu U, Mục Trần cảm giác như sét đánh ngang tai. Hắn kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh áo bào xám kia, trí tưởng tượng dù có phong phú đến đâu cũng không thể ngờ cái thây khô quỷ dị này lại có liên quan đến thứ mà hắn đang thèm khát - Viễn Cổ Thiên Cung chi nhân?!

- Từ khi hắn bước chân vào Thiên La Đại Lục đến nay đã không phải một khoảng thời gian ngắn, đây là lần đầu tiên hắn xác nhận được sự tồn tại của Thiên Cung thần bí này.

- "Hắn là người của Viễn Cổ Thiên Cung? Có nhìn nhầm không?" Mục Trần nhìn chằm chằm vào bóng người áo bào xám, có chút khó tin. Hiển nhiên hắn nhất thời khó mà tin được rằng chỉ sau một thời gian ngắn ngủi tiến vào Vẫn Lạc Chiến Trường, hắn đã gặp được tin tức trong mơ của mình.

- "Không thể sai được. Linh văn chỗ mi tâm hắn, đúng là chỉ có người thuộc Viễn Cổ Thiên Cung mới có. Đó là do tu luyện thần quyết độc môn của Viễn Cổ Thiên Cung mà thành, không phải ngoại vật khắc lên." Cửu U chém đinh chặt sắt khẳng định. Nàng đến từ Cửu U Tước nhất tộc, biết được rất nhiều bí mật từ thời Viễn Cổ, cho nên có chút hiểu biết về Viễn Cổ Thiên Cung.

- Mục Trần thở dài một hơi như trút được gánh nặng, ánh mắt hắn hướng về thân thể người áo bào xám kia. Vẻ dữ tợn cùng quang mang đen đỏ trong mắt cái thây khô đã tiêu tán hết, khuôn mặt khô héo bắt đầu lộ ra nét nhu hòa.

- Phanh! Phanh!

- Lúc những quang mang đen đỏ đan xen trên cái thây khô biến mất, những bài vị bạch ngọc vô danh đang vờn quanh cũng bạo vỡ, cuối cùng hóa thành quang điểm, từ từ tiêu tán. Lúc này, mơ hồ phảng phất có thể nhìn thấy vô số thân ảnh như ẩn như hiện, những thân ảnh không rõ bộ dạng. Những hư ảnh này xoay người lại, khom người đối với Mục Trần, tỏ vẻ cảm tạ việc an trí hài cốt của bọn hắn.

- Sau khi hành lễ, những thân ảnh đó liền tiêu thất, triệt để biến mất khỏi thế gian này.

- Mục Trần nhẹ nhàng thở dài, sắc mặt phức tạp, ôm quyền hành lễ về hướng những thân ảnh đã biến mất, xem như cảm tạ bọn hắn vào thời khắc cuối cùng đã ra tay giúp hắn một lần. Việc Mục Trần an trí hài cốt của bọn hắn trước đó xuất phát từ sự thương cảm và tôn trọng.

- "Xem ra ngươi đúng là đánh bậy đánh bạ mà nên việc rồi."

- Cửu U sau khi biết được đầu đuôi ngọn nguồn, không nhịn được thở dài một hơi. Nàng cảm khái nói: "May mắn có ngươi gom lại những bộ hài cốt mục nát của bọn hắn, lúc này mới lưu lại một tia ý chí cuối cùng. Bọn hắn hẳn là cảm ứng được tà khí, lúc này mới kích hoạt tia ý chí cuối cùng kia, sau đó liên thủ khu trục tà khí trên thân thể cái thây khô này."

- Mục Trần cười khổ một tiếng. Hắn hiển nhiên không ngờ một việc tưởng chừng tùy ý lại lưu lại nhân quả như vậy. Nếu không phải lúc nãy có những tia ý chí cuối cùng của các cường giả vẫn lạc kia, chỉ sợ hắn và Cửu U dù có chạy thoát cũng mang trọng thương không nhẹ.

- "Hắn hiện tại thế nào? Coi như người sống sao?" Mục Trần chuyển ánh mắt về phía thân ảnh áo bào xám. Nếu thật sự là người của Viễn Cổ Thiên Cung, hắn hẳn sẽ biết không ít tin tức chuẩn xác về Viễn Cổ Thiên Cung.

- "Ha ha... Ngàn vạn năm trước, khi ta vẫn lạc, tà khí đã nhập vào cơ thể, phong ấn ý chí của ta. Tuy nhờ tà khí mà thân thể ta được bảo tồn, nhưng đây cũng không khác gì một thể xác tượng trưng. Nay tà khí đã tiêu tán, thân thể có lẽ sẽ nhanh chóng hóa thành tro tàn thôi." Một đạo thanh âm khàn khàn vang lên, sâu trong thanh âm ẩn chứa sự giải thoát.

- Mục Trần và Cửu U kinh ngạc phát hiện đôi mắt người áo bào xám kia đang có thần thái ngưng tụ, chỉ là ai cũng nhận ra đó chỉ là hồi quang phản chiếu.

- Thần trí người áo xám dường như đã khôi phục. Hắn nhìn về phía hai người, khom người thật sâu, nói: "Đa tạ hai vị đã giúp ta giải thoát khỏi nỗi khổ bị tà khí xâm nhập."

- Mục Trần và Cửu U vội vàng đáp lễ: "Tiền bối khách khí rồi. Tiền bối vì thủ hộ Đại Thiên Thế Giới mà vẫn lạc, chúng ta là hậu bối chi nhân, xem như đã mang ơn sâu sắc. Những việc này đều là nghĩa bất dung từ."

- Người áo bào xám nhu hòa cười, nhìn về phía hai người, nói: "Thân thể ta hiện giờ không trụ được lâu nữa, đại ân này có lẽ vô lực báo đáp. Nếu các ngươi muốn biết gì, cứ hỏi, cái gì ta biết tuyệt không giấu diếm."

- Hắn hiển nhiên cũng nhìn ra hai người bọn hắn cực kỳ hứng thú với bốn chữ Viễn Cổ Thiên Cung.

- Mục Trần nghe vậy sắc mặt hiện vẻ kinh hỉ, ôm quyền nói: "Tiền bối chính là người của Viễn Cổ Thiên Cung?"

- "Ta là thủ tịch đệ tử của Tứ Điện Chủ trong Viễn Cổ Thiên Cung, tên ta là Tiêu Thanh Vân." Người áo bào xám mỉm cười. Lúc nhắc đến Viễn Cổ Thiên Cung, khuôn mặt khô héo của hắn xẹt qua niềm tự hào sâu sắc. Hiển nhiên thân phận này vẫn làm hắn kiêu ngạo.

- "Tứ Điện Chủ?" Mục Trần và Cửu U hai mặt nhìn nhau, cảm thấy cực kỳ lạ lẫm với thông tin này.

- "Năm đó Viễn Cổ Thiên Cung ta có Thất Điện, mỗi điện đều có một chủ. Trên bảy vị Điện Chủ là Thiên Cung chi chủ."

- Tiêu Thanh Vân thấy vẻ mơ hồ trên mặt hai người, lông mày nhẹ nhàng cau lại, trong mắt xẹt qua một vòng ưu sầu. Hắn do dự hỏi: "Không biết hôm nay trên Đại Thiên Thế Giới, Viễn Cổ Thiên Cung chúng ta liệu..."

- Mục Trần cười khổ, nói: "Tiền bối, Đại Thiên Thế Giới ngày nay đã không còn Viễn Cổ Thiên Cung nữa rồi."

- Thần sắc Tiêu Thanh Vân trầm mặc một hồi, tinh khí thần phảng phất đều tiêu tán đi. Hắn thì thào tự nói: "Thậm chí ngay cả Viễn Cổ Thiên Cung cũng không thể sống qua trận Thiên Địa đại kiếp kia..."

- "Tiền bối, nghe nói Viễn Cổ Thiên Cung hiện đang ẩn nấp sâu bên trong không gian của Thiên La Đại Lục, người thường căn bản không cách nào tìm được. Bất quá Viễn Cổ Thiên Cung có một thứ ta nhất định phải có, cho nên ta muốn vào trong đó, không biết tiền bối có thể giúp ta?" Mục Trần cẩn thận hỏi thăm từng chút, mắt nhìn Tiêu Thanh Vân tràn đầy chờ mong.

- Tiêu Thanh Vân nghe vậy cũng ngẩn người. Hắn cười khổ nói: "Thật có lỗi. Việc che giấu cả Viễn Cổ Thiên Cung chắc chỉ có bản lĩnh của Cung chủ mới làm được. Thần thông của ngài thông thiên triệt địa, nếu ngài đã có ý che giấu, ta e là cũng không biết làm sao tìm ra Viễn Cổ Thiên Cung."

- Mục Trần nghe vậy tâm lập tức lạnh lẽo. Hắn vốn nghĩ Tiêu Thanh Vân có thể cho hắn một vài tình báo chuẩn xác, nhưng không ngờ thứ hắn muốn biết Tiêu Thanh Vân cũng không biết.

- Tiêu Thanh Vân thấy vẻ mặt Mục Trần kinh ngạc và thất vọng, ho khan một tiếng, nói: "Bất quá ngươi cũng đừng bi quan. Ta tuy không biết Viễn Cổ Thiên Cung giờ đang ở đâu, nhưng sư phụ của ta, Tứ Điện Chủ, có lẽ biết."

- "Tứ Điện Chủ?" Mục Trần thấy nhức óc đau đầu. Nhân vật Viễn Cổ như vậy, giờ e là đã sớm vẫn lạc. Hắn đi tìm còn không bằng trực tiếp mò khắp Thiên La Đại Lục tìm Viễn Cổ Thiên Cung thì hơn.

- "Tứ Điện Chủ có lẽ cũng đã vẫn lạc trên phiến chiến trường này. Với năng lực của ngài, cho dù vẫn lạc, có lẽ cũng sẽ có một phần tâm trí lưu lại. Nếu các ngươi có thể tìm được, có lẽ sẽ có được tin tức về Viễn Cổ Thiên Cung." Tiêu Thanh Vân khẽ thở dài.

- Mục Trần khẽ giật mình, cùng Cửu U liếc nhau. Vị Viễn Cổ Thiên Cung Tứ Điện Chủ kia chỉ sợ cũng hẳn là ở vào thực lực Địa Chí Tôn. Nói như vậy, ý chí của ngài có lẽ sẽ ở trong một tòa bí tàng Địa Chí Tôn. Có thể tìm được đại trận ẩn giấu bí tàng Địa Chí Tôn tại Vẫn Lạc Chiến Trường này, ngay cả Mạn Đà La cũng không có nắm chắc tuyệt đối, với chút thực lực của bọn hắn, sao có thể làm được?

- Tiêu Thanh Vân cười, thò tay vào ngực áo lục lọi, lấy ra một cái la bàn. Trên la bàn phảng phất có từng đạo quang văn kỳ dị ẩn hiện.

- "Tuy cái xác này đã vô hồn vô số năm, nhưng ta vẫn nhận thức được biến hóa của phiến chiến trường này. Linh La Bàn này của ta là vật của Viễn Cổ Thiên Cung, có thể chỉ ra địa điểm mà ngươi cần đến. Linh La Bàn này vốn là vật của Điện Chủ, bên trong được lưu lại một tia ấn ký của Điện Chủ. Cho nên khi các ngươi đến nơi Điện Chủ vẫn lạc, nó sẽ cho các ngươi một vài chỉ dẫn."

- Mục Trần tiếp nhận la bàn, tim đập liên hồi, bởi vì hắn rất rõ ràng địa điểm mà Tiêu Thanh Vân nói đến là nơi nào, đó chính là nơi chứa thứ bọn hắn hiện tại cần nhất: Vẫn Lạc Nguyên Khí!

- Nói cách khác, chỉ cần có được la bàn này, bọn hắn có thể biết được phương hướng của những di tích kia. Đối với nhiệm vụ cướp đoạt Vẫn Lạc Nguyên Khí và tinh luyện Vẫn Lạc Nguyên Đan của bọn hắn, đây là một trợ giúp vô cùng lớn lao.

- Huống chi, la bàn này còn dẫn bọn hắn đến nơi vị Tứ Điện Chủ đã vẫn lạc. Đây chính là bí tàng Địa Chí Tôn hàng thật giá thật. Nếu tìm được, chắc chắn có thể giúp Đại La Thiên Vực của bọn hắn chiếm được tiên cơ!

- Mục Trần nhìn Cửu U, trong mắt có thêm một tia kinh hỉ. Tiêu Thanh Vân đúng là đã tặng cho bọn hắn một phần đại lễ!

- "Đây là sự giúp đỡ cuối cùng mà ta có thể cho các ngươi." Tiêu Thanh Vân cười với hai người, thân thể hắn dần tản ra hào quang, toàn bộ thân thể dần sụp đổ, hiển nhiên hắn đã tới cực hạn.

- Sắc mặt Mục Trần và Cửu U nghiêm túc và trang trọng ôm quyền hành lễ với Tiêu Thanh Vân, đối với vị cường giả đã vì thủ hộ Đại Thiên Thế Giới mà vẫn lạc, bọn hắn phát ra sự tôn kính từ tận sâu trong nội tâm.

- "Lúc ý chí ta triệt để tiêu tán, thân thể ta sẽ lưu lại cho các ngươi một phần lễ vật."

- Tiêu Thanh Vân mỉm cười, vẫn lạc nguyên khí bàng bạc từ trong cơ thể hắn tuôn ra, hóa thành từng viên Vẫn Lạc Nguyên Đan rơi xuống như một đạo lũ, lơ lửng quanh thân Mục Trần và Cửu U.

- Mục Trần và Cửu U kinh hỉ nhìn đạo lũ kia. Số lượng Vẫn Lạc Nguyên Đan trong đó đạt đến hơn hai trăm viên, gần như còn nhiều hơn tổng thể của cả tòa di tích tam cấp cộng lại.

- Khi đạo vẫn lạc nguyên khí cuối cùng ngưng tụ thành Vẫn Lạc Nguyên Đan, thân ảnh Tiêu Thanh Vân triệt để hóa thành quang điểm mà từ từ tiêu tán, để lại một tràng thanh âm thanh thản quanh quẩn bên tai Mục Trần và Cửu U.

- "Đa tạ hai vị đã làm cho ta tỉnh táo lại vào thời khắc cuối cùng. Chỉ là thiên địa vô thường, đại kiếp cũng chưa kết thúc, tương lai sắp đến, có lẽ đến phiên các ngươi thủ hộ phiến thiên địa này rồi."

- "Hi vọng thiên địa của chúng ta mãi trường tồn."

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Hợp Pháp Tu Tiên, Dựa Vào Cái Gì Gọi Ta Ma Đầu?
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN