Logo
Trang chủ

Chương 856:  Chiêu nạp tay chân

Đọc to

- Vừa đặt chân xuống đỉnh một ngọn cô phong giữa bình nguyên, Mục Trần, Cửu U và Huyết Ưng Vương đã thấy Liệt Sơn Vương, Linh Kiếm Vương, Hồng Nhai Vương đứng chờ sẵn.

- "Lần này đa tạ ba vị!"

- Mục Trần cùng hai người kia đều chắp tay hướng Liệt Sơn Vương cảm tạ. Nếu không có tam vương kịp thời đến cứu viện, chuyến này lành ít dữ nhiều rồi.

- Liệt Sơn Vương xua tay, cười nói: "Chúng ta đều là người của Đại La Thiên Vực, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm. Huống chi, Mục Vương cùng Cửu U Vương có thể gạt bỏ ân oán cá nhân, ra tay cứu người của Huyết Ưng Điện thì so với chúng ta có đáng là gì."

- Nói đoạn, Liệt Sơn Vương khẽ liếc nhìn Huyết Ưng Vương đang có vẻ lúng túng. Dù sao, Huyết Ưng Vương không phải hạng quân tử, trong Đại La Thiên Vực cũng không ít chư vương không mấy thiện cảm với hắn, nên lời nói cũng chẳng kiêng kỵ.

- Nhưng dù sao, Mục Trần vừa cứu hắn một mạng, trong lòng Huyết Ưng Vương cũng nảy sinh một tia cảm kích. Bởi vậy, đối với lời châm chọc của Liệt Sơn Vương, hắn cũng không tỏ vẻ phẫn nộ, dời mắt về phía Mục Trần và Cửu U, chắp tay nói: "Ơn cứu giúp lần này, ngày sau có cơ hội ắt sẽ báo đáp."

- Có lẽ, nội tâm Huyết Ưng Vương thật lòng, nên trên khuôn mặt không chút che giấu, lộ ra vẻ chân thành, khiến cho thần sắc của Liệt Sơn Vương cũng hòa nhã hơn đôi chút.

- Mục Trần và Cửu U nhìn nhau, cười mà không nói gì. Mặc dù, hành động trước đây của Huyết Ưng Vương khiến bọn hắn không mấy ưa thích, nhưng bọn hắn cũng biết phân nặng nhẹ. Bởi vậy, khi nhận được tin cầu cứu của Huyết Ưng Điện, đã không màng hiềm khích, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy đến.

- Xem ra, lần cứu viện này cũng khiến Huyết Ưng Vương tâm tính có chút thay đổi. Dù Mục Trần và Cửu U hiện tại không cần sợ thế lực của Huyết Ưng Điện, nhưng bớt đi một kẻ thù cũng là một việc tốt đáng làm.

- "Xem ra, lần này trở về, thanh danh của Mục Vương sẽ bay cao như diều gặp gió. Dù sao, người có thể ngưng luyện ra Chiến Ý Chi Linh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay tại Bắc Giới đại lục này." Linh Kiếm Vương hướng về phía Mục Trần cười nói, ánh mắt tràn đầy vẻ thưởng thức.

- "Các thế lực đỉnh cấp khác cũng có người ngưng luyện ra Chiến Ý Chi Linh hay sao?" Mục Trần khẽ động tâm, theo lời các vương, dường như các thế lực cao cấp khác ở Bắc Giới cũng có người đạt được trình độ này.

- "Đương nhiên, thiên tài Bắc Giới nhiều như mây, thiên phú đặc thù cũng không ít người, mà những người này đều được các thế lực đỉnh tiêm thu nạp bồi dưỡng."

- Liệt Sơn Vương gật đầu, nói: "Căn cứ một số tin tình báo chúng ta thu thập được, các thế lực đỉnh cấp ở Bắc Giới có rất nhiều, số lượng thiên tài như vậy chỉ sợ không dưới năm người thành công ngưng luyện ra Chiến Ý Chi Linh. Bất quá, loại thiên tài này so với Phương Nghị thì không giống nhau, những người này đối với các thế lực đỉnh cấp đều có một vị trí rất quan trọng, nên họ chọn lựa phương pháp che giấu, người bình thường khó có thể biết được, bởi vì chỉ cần tin tức bị rò rỉ ra ngoài, sẽ dẫn đến không ít thế lực có tâm tư hạ sát..."

- Mục Trần đồng tình gật đầu, nếu như trước đây Phương Nghị biết hắn có thể ngưng luyện ra Chiến Ý Chi Linh, thì dù có sử dụng bao nhiêu thủ đoạn cũng quyết diệt hắn cho bằng được, bởi vì Chiến Ý Chi Linh này thật sự có sức uy hiếp quá lớn.

- Đương nhiên, theo góc độ chính xác mà nói, chỉ cần người có thể ngưng luyện ra Chiến Ý Chi Linh, chính là có tư cách trở thành Chiến Trận Sư. Tuy nói xác suất thành công cực kỳ thấp, nhưng một khi thành công thì sao…? Đối với Bắc Giới lấy chiến tranh làm đầu, các thế lực đều nắm trong tay quân đội tinh nhuệ khổng lồ, chỉ cần có Chiến Trận Sư tọa trấn, giống như nắm trong tay quyền lực của Thần.

- Bởi vậy, Mục Trần đối với cách làm của các thế lực đỉnh cấp cũng xem như có chút lý giải.

- "Năm người này đều là người của các thế lực cao cấp nào?" Mục Trần hơi trầm ngâm, sau đó trực tiếp hỏi. Dù sao, đây cũng là tin tức trọng yếu, biết được càng nhiều càng tốt, đề phòng khi gặp phải còn biết phương pháp mà chiến đấu.

- "Thần Các, U Minh Cung, Huyền Thiên Điện, Yêu Môn, Vạn Thánh Sơn..." Liệt Sơn Vương nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói: "Đại La Thiên Vực của chúng ta cũng từng có ý đồ thu nạp những chiến ý thiên tài này, nhưng do Vực Chủ quanh năm đều trong trạng thái ngủ say, nên những chuyện này ngài không quan tâm cho lắm… Vì vậy, những năm gần đây, Đại La Thiên Vực không có thiên tài chiến ý xuất hiện."

- Nói đến đây, Liệt Sơn Vương có chút vui mừng nhìn về phía Mục Trần, nói: "Haha, nhưng bây giờ không cần phải lo nữa rồi. Biểu hiện của ngươi hôm nay, xem ra Đại La Thiên Vực của chúng ta cũng đã sở hữu được thiên tài chiến ý rồi."

- Mục Trần bất đắc dĩ cười trừ. Không phải Mạn Đà La không quan tâm chuyện này, nàng ngủ say chính là để trấn áp lời nguyền trong cơ thể, căn bản không có thừa tâm tư để mà lo nghĩ đến sự tình của Đại La Thiên Vực.

- "Ngài có chút tin tức nào về thiên tài chiến ý của Thần Các và Huyền Thiên Điện không?" Mục Trần hỏi tiếp, hai thế lực này đối với hắn đều có ân oán không nhỏ, nên tin tức của hai thế lực này hắn đặc biệt quan tâm.

- Liệt Sơn Vương sờ cằm, trầm ngâm nói: "Thiên tài chiến ý của Thần Các hình như là một nữ hài tử, còn về phần Huyền Thiên Điện thì là một kẻ tính tình điên khùng..."

- Mục Trần ngẩn người, nhìn Liệt Sơn Vương hỏi tiếp: "Không còn thông tin nào khác nữa hay sao?"

- Liệt Sơn Vương buông tay nói: "Không có. Loại tin tình báo này, phải hao tận tâm tư mới biết được, đa phần các thế lực khắp nơi đều tận lực che giấu, nên những gì chúng ta biết được cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi."

- Mục Trần nhịn không được sắp ngất. Tin tức này quả thực nói ra cũng như chưa nói, vậy thì còn tính toán chiến lược gì nữa? Thôi thì lưu lại trong trí nhớ, đến khi gặp người của hai thế lực này thì cẩn thận một chút.

- "Nếu như nguy cơ đã được hóa giải, chúng ta cũng phải rời đi thôi. Thời gian cấp bách, nhanh chóng tìm kiếm thêm Vẫn Lạc Nguyên Đan trong các tòa di tích khác." Liệt Sơn Vương phất tay, chuẩn bị suất lĩnh quân đội rời đi.

- Mục Trần nghe vậy, thầm suy nghĩ, sau đó đột nhiên nhìn về bốn vương, cười nói: "Ta có một đề nghị, chi bằng chúng ta liên minh với nhau, cùng đi tìm kiếm di tích, như vậy cũng sẽ tránh gặp một ít phiền toái."

- Trước mắt, có bốn vương tề tụ, nếu như không lợi dụng một chút thì thật phí của trời. Dù sao, có thêm những người này, hiệu suất làm việc cũng tăng lên đáng kể.

- Nghe Mục Trần đề nghị, bốn vương đều khẽ giật mình, cau mày nói: "Nếu chúng ta tụ lại một chỗ, tuy rằng thanh thế to hơn rất nhiều, nhưng tốc độ tìm kiếm di tích sẽ thấp đi rất nhiều, cái bù không bằng cái mất à."

- Mặc dù, bọn hắn cũng từng có ý nghĩ như thế, nhưng trong Vẫn Lạc Chiến Trường, tìm kiếm di tích là cực kỳ khó, nhất định phải phân tán ra mới có hy vọng tìm được, thậm chí nếu được còn phải phân tán đội ngũ thành nhiều tiểu đội, nhưng như vậy thì vô cùng nguy hiểm, cho dù kiếm được cũng không tranh giành được.

- Mục Trần cười nói: "Các ngươi hiện tại thu thập được bao nhiêu Vẫn Lạc Nguyên Đan rồi?"

- "Chúng ta tổng cộng tìm được hai tòa di tích tam cấp, giờ phút này trong tay có khoảng ba trăm viên Vẫn Lạc Nguyên Đan." Huyết Ưng Vương không hiểu ý tứ của Mục Trần thế nào, nhưng vẫn trả lời trước tiên.

- "Chúng ta thì chỉ kiếm được hai trăm viên mà thôi." Linh Kiếm Vương bất đắc dĩ nói.

- "Ta cũng chỉ hơn hai trăm một chút." Hồng Nhai Vương cười nói.

- Liệt Sơn Vương liếc nhìn ba người, nhếch miệng cười, trong tiếng cười pha thêm một phần đắc ý: "Xem ra, ta là người có vận khí tốt nhất, hiện trong tay ta có năm trăm viên."

- Tam vương nghe vậy, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, có chút hâm mộ nhìn về Liệt Sơn Vương. Dù sao, đây cũng là Vẫn Lạc Chiến Trường, muốn tìm kiếm những tòa di tích được che giấu không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa còn phải phòng bị các thế lực khác lăm le dòm ngó.

- Mục Trần nhìn vẻ đắc ý của Liệt Sơn Vương, không nhịn được cười nói: "Còn chúng ta có khoảng một ngàn hai trăm viên Vẫn Lạc Nguyên Đan."

- Liệt Sơn Vương nghe thấy, tiếng cười đột nhiên tắt hẳn, trợn trắng mắt nhìn về phía Mục Trần. Một ngàn hai trăm viên, chính là một con số khổng lồ, tối thiểu phải thu hoạch bảy tám tòa di tích mới có thể luyện ra. Chẳng lẽ, Mục Trần vận khí tốt đến nỗi đi bậy đi bừa là có thể kiếm được một tòa di tích hay sao?

- Mục Trần mỉm cười, bàn tay khẽ vung lên, Vẫn Lạc Nguyên Đan lập tức xuất hiện, số lượng nhiều đến nỗi như hóa thành dòng nước lũ gào thét mà xông ra. Hắn nhìn bốn vương hiện vẫn chưa hoàn hồn nói: "Có gần một nửa là lấy được trong tay Từ Bá, số còn lại là do chúng ta thu hoạch được."

- "Các ngươi tìm được bao nhiêu tòa di tích?" Liệt Sơn Vương khó tin nói. Hắn có được năm trăm viên là do lần đó có hai phe thế lực đui mù không tự lượng sức mình ra tay cướp đoạt Nguyên Đan trong tay bọn hắn, nhưng cuối cùng trộm gà không được mà còn mất nắm thóc, bị bọn người Liệt Sơn Vương cướp ngược trở lại, nếu không trong tay bọn họ nhiều lắm cũng chỉ khoảng ba trăm viên mà thôi.

- "Nếu tính luôn những tòa di tích chưa đạt đến tam cấp, thì có khoảng sáu, bảy tòa gì đó." Mục Trần tùy ý trả lời.

- Bốn người Liệt Sơn Vương hai mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt có hơi cổ quái nhìn về phía Mục Trần. Nếu như không tận mắt chứng kiến số lượng nguyên đan hiện ra trước mắt, tất nhiên đều sẽ cho rằng Mục Trần điên khùng mà nói sảng.

- Mục Trần nhìn thấy ánh mắt cổ quái của mọi người nhìn mình, nhún vai hời hợt nói: "Bên trong Vẫn Lạc Chiến Trường này, chúng ta may mắn kiếm được một kiện dị bảo từ trong một tòa di tích, nên…"

- "Mịe nó, thật là hỗn đản mà."

- Mục Trần vừa dứt lời, bốn vương đôi mắt đỏ ngầu mắng lên một tiếng, hiển nhiên hiểu được dị bảo có thể tìm kiếm di tích trong Vẫn Lạc Chiến Trường đại biểu cho cái gì… Đó chính là nắm trong tay Thần khí!

- Chỉ cần có trong tay kỳ bảo như thế, việc tìm kiếm Vẫn Lạc Nguyên Đan đối với bọn hắn còn dễ hơn là ăn cháo.

- Bốn người ánh mắt đỏ ngầu, nếu như lúc này Mục Trần không phải là người của Đại La Thiên Vực, chắc chắn bọn họ liền động thủ cướp đoạt kỳ bảo trong tay hắn rồi.

- Mà Mục Trần nhìn thấy thần sắc của mọi người như thế, cười híp cả mắt nói: "Hiện tại, ta muốn mời bốn vị cùng chúng ta liên minh hành động, nói không chừng còn may mắn gặp được một tòa di tích nhất cấp thì sao."

- Bốn vương đều liếm liếm miệng, không chút do dự gật đầu liên tục.

- "Haha, cung kính không bằng tuân mệnh."

- Thay vì chạy loạn khắp nơi tìm kiếm, còn không bằng hợp tác với Mục Trần, hiệu suất làm việc này xem ra không tệ, coi như là kẻ ngu cũng phải giơ hai tay đồng ý.

- Mục Trần nhìn thấy chư vương dứt khoát như vậy, nghiêng đầu nhìn Cửu U cười.

- Đã có thêm bốn đội quân cường đại như vậy làm tay chân, xem ra thời điểm tiếp theo chính là cho bọn hắn mặc sức tung hoành rồi.

Đề xuất Tiên Hiệp: Bỉ Ngạn Chi Chủ
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN