Ngay lúc Mục Trần xông vào hắc ám đại môn, hắn cảm giác được rõ ràng, hắc ám xung quanh tựa thủy triều rút đi. Phía sau đại môn là một khoảng không gian khác hẳn, một màu đỏ sẫm bao trùm, trời đất đều rợn người. Đất đá lỗ chỗ như tổ ong, dường như đã từng chứng kiến một tràng chiến đấu thê thảm.
Thân thể Mục Trần căng cứng, nơi bả vai, tử kim hào quang bắt đầu khởi động, lỗ máu nhanh chóng được chữa trị. Bằng vào Thần Thú thể chất, loại tổn thương này chẳng uy hiếp được hắn bao nhiêu.
Hùng hồn Linh lực bao quanh, ánh mắt Mục Trần đề phòng lướt nhanh bốn phía. Đương bước đi, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, hắn phát hiện không gian bên phải có dao động, liền sau đó một đạo thân ảnh mảnh khảnh lướt tới, xuất hiện ngay trước mặt.
Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, đều sững sờ một chút, chợt sắc mặt biến đổi, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.
"Mục Trần?!" Đạo bóng hình xinh đẹp kia kinh hô, khuôn mặt không giấu được vẻ khiếp sợ. Hiển nhiên việc nhìn thấy Mục Trần ở nơi này khiến nàng rung động không nhỏ.
"Ha ha, nguyên lai là Chiêm Thai cô nương." Mục Trần sau một hồi kinh ngạc thì nhanh chóng tỉnh táo lại, ném một thanh âm cười như không cười nhìn Chiêm Thai Lưu Ly.
Chiêm Thai Lưu Ly nhìn thấy gương mặt tươi cười của Mục Trần, nàng cười miễn cưỡng đáp lại, đôi mắt đẹp có chút lập loè, che giấu nội tâm đầy nghi hoặc cùng khó tin. Nàng không ngờ Mục Trần lại cùng nàng xông ra Tứ Linh Chiến Trận, rồi thông qua khảo nghiệm, tiến vào đến nơi này.
"Bằng vào năm chi quân đội ô hợp, lại chiến thắng Huyền Vũ Chiến Linh? Hắn cuối cùng đã làm như thế nào?!" Chiêm Thai Lưu Ly bàn tay như ngọc trắng nhịn không được nắm chặt, hàm răng cắn cặp môi đỏ mọng.
"Ha ha, xem ra Chiêm Thai cô nương đối với việc ta có thể xuất hiện ở nơi đây cảm thấy rất kinh ngạc a?" Mục Trần hướng về phía Chiêm Thai Lưu Ly mỉm cười, nói.
Hắn hai tay ôm ngực, trêu tức nhìn Chiêm Thai Lưu Ly. Lúc trước nàng ta đã cố tình bày bố mọi thứ, nếu hắn không liều mạng cưỡng ép hỗn hợp năm đạo Chiến Ý, chỉ sợ không cách nào phá trận mà ra nhanh như vậy. Một khi để Chiêm Thai Lưu Ly đoạt lấy tiên cơ, bọn hắn chính là bị nàng không công lợi dụng một lần.
"Mục Vương thực lực hơn người, có thể xông qua Huyền Vũ chiến trận, ngược lại không có gì quá kỳ quái." Chiêm Thai Lưu Ly lui về phía sau hai bước, dáng tươi cười miễn cưỡng nói.
Hiện tại, Lưu Ly quân của nàng không có tiến vào. Với Tứ phẩm Chí Tôn thực lực hiện tại, muốn uy hiếp được Mục Trần hay Phương Nghị thì rõ ràng là nằm mơ. Nàng cùng thể loại biến thái như Mục Trần hoàn toàn bất đồng. Hắn không chỉ Chiến Ý thiên phú kinh người, mà bản thân Linh lực tu vi, hoàn toàn không kém gì bọn Phương Nghị.
"Chiêm Thai cô nương ngược lại là giỏi tính toán." Mục Trần cười nhạt nói.
Chiêm Thai Lưu Ly nghe vậy, chỉ có thể cười khổ một tiếng. Nàng không che giấu, nói: "Đại Thú Liệp Chiến vốn là giúp nhau tính toán cạnh tranh. Ta nghĩ chúng ta Thần Các cùng Đại La Thiên Vực đối địch, dù là liên thủ thì âm thầm động tay chân cũng hẳn là trong dự liệu a? Dùng trí thông minh của Mục Vương, ta cảm thấy ngươi cũng không có chính thức tin tưởng ta đi?"
Chiêm Thai Lưu Ly thẳng thắn, lại làm Mục Trần có chút ngoài ý muốn. Hắn hai mắt híp lại, nói: "Vậy theo ý của ngươi, hiện tại ta đối với ngươi làm cái gì, thì ngươi cũng sẽ không có ý kiến a?"
"Chúng ta vốn là đối địch, mặc dù ngươi ở nơi này đem ta chém giết, cũng không có gì quá kỳ quái." Chiêm Thai Lưu Ly bình tĩnh nói.
"Đúng không?" Trong mắt Mục Trần có lãnh mang ngưng tụ, mơ hồ như có sát ý bắt đầu khởi động. Chiêm Thai Lưu Ly quả thực là một địch nhân đáng gờm. Đừng nhìn trước mắt nàng tùy ý để Mục Trần định đoạt, một khi nàng lần nữa nắm trong tay Lưu Ly quân, coi như Mục Trần tá trợ năm quân chi lực, cũng hoàn toàn không có nắm chắc đối phó.
Chiêm Thai Lưu Ly cụp đôi mắt đẹp xuống, ngữ khí bình thản nói: "Bất quá so sánh với việc giết ta, Thiên Trận Hoàng truyền thừa nơi đây có lẽ chính là thứ ngươi muốn nhất. Vì một ít nguyên nhân, tình huống nơi này ta biết nhiều hơn một chút. Nếu ngươi cùng ta hợp tác, chúng ta liên thủ, có lẽ cơ hội đoạt được truyền thừa sẽ lớn hơn một ít."
"Hợp tác? Đến bây giờ, ngươi còn muốn ta tin tưởng ngươi? Hơn nữa giết ngươi, ta nghĩ bớt được một đối thủ có thể cùng ta tranh đoạt Thiên Trận Hoàng truyền thừa a?" Mục Trần mỉa mai cười nói.
"Tử Vong Di Tích bên trong rất nhiều quỷ dị. Ta nghĩ Mục Vương sẽ không cho rằng Thiên Trận Hoàng truyền thừa có thể đơn giản đạt được a? Chúng ta tuy rằng đều xông trận mà ra, nhưng ai có thể khẳng định, uy hiếp thực sự không phải hiện tại mới xuất hiện?"
Chiêm Thai Lưu Ly mỉm cười, trong đôi mắt đẹp lại lần nữa khôi phục tự tin. Nàng giơ lên đôi mắt thanh lệ nhìn Mục Trần, nói: "Từ tin tức ta biết, Mục Vương là người sát phạt quyết đoán, nếu thực sự sinh sát ý với ta, sợ là đã sớm động thủ, hà tất còn ở nơi này lải nhải dài dòng lắm điều?"
Mục Trần hai mắt híp lại, nhàn nhạt nhìn Chiêm Thai Lưu Ly, nhưng trong lòng thì có chút kinh ngạc. Sự tỉnh táo cùng thông minh của cô nàng có chút vượt quá dự liệu của hắn. Bởi vì hắn hiện tại đúng là như Chiêm Thai Lưu Ly nói, đối với mảnh địa phương đỏ lòm này, hắn ôm rất nhiều đề phòng cùng bất an.
Tuy rằng hắn xông đến nơi chiến trận này, chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm giác, nơi này không phải thứ nguy hiểm nhất bên trong Tử Vong Di Tích.
Chiêm Thai Lưu Ly đối với nơi này so với hắn hiểu rõ hơn một chút, bản thân cũng có chút lực lượng, có thể giúp hắn, cho nên khi vừa nhìn thấy Chiêm Thai Lưu Ly, hắn đã không lựa chọn ngay việc lạt thủ tồi hoa.
"Muốn hợp tác, lấy tín nhiệm ra trao đổi đi." Hàn ý trong mắt Mục Trần dần biến mất, bất quá hắn như cũ chăm chú nhìn Chiêm Thai Lưu Ly, nói.
Chiêm Thai Lưu Ly khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, có chút do dự, cuối cùng nói: "Cảm giác của ngươi không sai, không phải xông ra khỏi chiến trận trước nhất đồng nghĩa với việc thuận lợi lấy được truyền thừa, bởi vì căn cứ tin tức ta có, có lẽ nơi đây chính là địa phương nguy hiểm nhất."
Mục Trần sắc mặt khẽ biến, nhíu mày trầm giọng nói: "Có ý tứ gì?"
"Bởi vì bị tà khí xâm lấn không chỉ có Tứ Linh Quân, thậm chí kể cả Thiên Trận Hoàng. Trong năm đó đại chiến, khu vực này cũng bị ngoại vực Tà Tộc tà khí xâm lấn, cho nên nơi đây, nguy hiểm nhất là vị Thiên Trận Hoàng bị tà khí xâm lấn."
Chiêm Thai Lưu Ly có chút ngưng trọng, nói: "Thiên Trận Hoàng bởi vì tà khí trong cơ thể, thân thể chưa từng hư hao. Nếu ta không đoán sai, chỉ sợ hắn đang ở sâu bên trong chờ chúng ta đến."
"Ý của ngươi, là chúng ta xông qua chiến trận rồi, ngược lại tiến vào khu chi địa phải chết không thể nghi ngờ?" Mục Trần cười lạnh một tiếng. Theo lời Chiêm Thai Lưu Ly, nếu Thiên Trận Hoàng bị tà khí xâm lấn, đánh mất thần trí, căn bản không phải bọn hắn đủ sức đối phó. Vậy mà trước mắt, Chiêm Thai Lưu Ly biết tin tình báo này, vẫn như cũ chọn tiến vào. Chẳng lẽ nàng đầu óc hư mất hay sao?
"Ta sẽ lựa chọn tiến vào, tự nhiên là vì có cơ hội."
Chiêm Thai Lưu Ly cũng minh bạch Mục Trần hoài nghi, lúc này thản nhiên nói: "Thiên Trận Hoàng năm đó lúc bị tà khí xâm lấn, cũng có chuẩn bị. Hắn bố trí một tòa chiến trận, đưa hắn cùng Tà Linh trong cơ thể trấn áp sâu trong Tử Vong Di Tích. Tà Linh mới không thể mượn thân thể tùy ý tác quái. Chỉ cần chúng ta có thể đến nơi sâu kia, đem tòa chiến trận Thiên Trận Hoàng lưu lại triệt để kích hoạt, khi đó có thể trấn áp Tà Linh, làm cho Thiên Trận Hoàng khôi phục thần trí. Khi đó, chúng ta có thể từ trong tay hắn đạt được truyền thừa."
Nghe xong lời Chiêm Thai Lưu Ly, Mục Trần sắc mặt cũng có chút biến ảo. Hắn có thể cảm giác được, lần này Chiêm Thai Lưu Ly tựa hồ không nói dối nữa. Lời nàng nói có chút chân thật.
Đương nhiên, Mục Trần tự nhiên không có khả năng triệt để tin tưởng nàng. Trải qua mấy lần tiếp xúc, Mục Trần đã minh bạch, Chiêm Thai Lưu Ly giảo hoạt như hồ ly.
"Tòa chiến trận kích hoạt như thế nào?" Mục Trần ánh mắt lóe lên, trực tiếp hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
"Ta từng ngẫu nhiên đạt được một cuốn sách cổ, mà sách cổ đó chính là do vị Thiên Trận Hoàng lưu lại, ghi chép phương pháp kích hoạt chiến trận. Người duy nhất có thể kích hoạt là ta." Chiêm Thai Lưu Ly ngữ khí không chút dao động nói.
"Vậy ý của ngươi là, nếu ta muốn đạt được truyền thừa, nhất định phải cần ngươi giúp đỡ?" Mục Trần cười cười, nói.
"Sự thật là vậy."
Chiêm Thai Lưu Ly gật đầu, không để ý tới lãnh ý trong tiếng cười của Mục Trần, nói: "Ngươi đừng nghĩ hỏi ta phương pháp, dù giết ta, ta cũng không kể. Chỉ khi ngươi lựa chọn hợp tác, chúng ta mới có thể cùng thắng."
Mục Trần hai mắt híp lại nhìn Chiêm Thai Lưu Ly, cô nàng cũng nghiêm đôi mắt đẹp nhìn thẳng hắn, không hề lùi bước. Hai người đối mặt hồi lâu, Mục Trần cuối cùng thu hồi ánh mắt, trầm mặc, rồi gật đầu nói: "Vậy theo ngươi nói, bất quá ta cảnh cáo, nếu ta phát hiện ngươi có chỗ không đúng, ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi. Ngươi đừng mong chút thực lực ấy có thể là đối thủ của ta. Không có Lưu Ly quân, ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay!"
Lời nói đến cuối cùng, trong thanh âm Mục Trần có nhiều sát ý lăng lệ ác liệt.
Chiêm Thai Lưu Ly phát giác được sát ý trong thanh âm Mục Trần, nhưng lại mừng rỡ không sợ, ngược lại lộ ra dáng tươi cười thanh lệ. Nàng hướng Mục Trần duỗi ra bàn tay nhỏ bé trắng thuần, nói: "Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Mục Trần cười nhạt một tiếng, nắm lấy bàn tay kia. Hai người, vào lúc này lại lần nữa kết thành hợp tác. Chỉ có điều mức độ tín nhiệm giữa loại hợp tác này có bao nhiêu, có lẽ chỉ trong hai người tâm mới biết.
Đề xuất Voz: Như Giấc Chiêm Bao Của HeBe