Logo
Trang chủ

Chương 883:  Tin tưởng Phá Tà

Đọc to

Hai bên lâm vào thế giằng co.

Chiêm Thai Lưu Ly nhìn cục diện bế tắc, khẽ cắn môi ngọc, dịu giọng nói: "Mục Vương, tiếp tục giằng co thế này không phải là thượng sách... Chúng ta nhất định phải bức nó trở lại ghế đá, mới có thể kích hoạt triệt để chiến trận, gạt bỏ đạo Tà Linh kia, thức tỉnh thần trí Thiên Trận Hoàng tiền bối còn sót lại, như vậy mới có cơ hội đoạt được truyền thừa..."

"Ngươi có biện pháp?" Mục Trần nhíu mày, hắn tự nhiên hiểu rõ, cứ tiếp tục như hiện tại, đối với bọn họ cực kỳ bất lợi, nhưng ngoài cách này ra, dường như hắn không còn kế sách nào khác.

Chiêm Thai Lưu Ly trầm mặc một lát, chợt nói: "Ta có thể trong thời gian ngắn ngủi引爆 (yǐn bào -引 : dẫn dắt, 爆 : nổ - tạm dịch : kích nổ) lực lượng Thạch Ấn. Nếu lúc này Mục Vương phát động thế công trực diện, phân tán sự chú ý của nó khỏi chiến văn xiềng xích, chúng ta trước sau phối hợp, có thể kéo nó trở lại ghế đá."

Mục Trần nghe vậy, mày nhíu càng sâu, hắn nhìn Chiêm Thai Lưu Ly, nói vậy chẳng khác nào phải có người chính diện cùng "Thiên Trận Hoàng" giao phong vài chiêu. Với thực lực hiện tại của hắn, đây chẳng khác nào hành động cực kỳ mạo hiểm.

Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, hắn sẽ bị "Thiên Trận Hoàng" diệt trừ, đến chết cũng không toàn thây.

Chẳng lẽ Chiêm Thai Lưu Ly có ý đồ gì khác chăng?

Mục Trần dồn ánh mắt dò xét, nhưng Chiêm Thai Lưu Ly lại quay sang, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào hắn, không hề có chút chột dạ.

Chiêm Thai Lưu Ly giọng điệu bình tĩnh: "Lưu Ly đề nghị hạ sách này, chỉ vì tình thế bức bách. Nếu Mục Vương cảm thấy ta có ý đồ ám hại, vậy coi như ta chưa nói gì."

Mục Trần chăm chú nhìn Chiêm Thai Lưu Ly hồi lâu, cuối cùng thở ra một hơi thật sâu, hắn quay mắt về phía khu vực hắc ám kia, thản nhiên nói: "Ta tin tưởng ngươi một lần."

Nghe Mục Trần nói vậy, thân thể mềm mại của Chiêm Thai Lưu Ly khẽ run lên, ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Nàng rất rõ ràng, hành động này ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần nàng động tay chân một chút thôi, có thể đẩy Mục Trần vào tuyệt cảnh.

Nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.

Tuy rằng trước đó, nàng đã dùng một vài thủ đoạn khiến Mục Trần và nhiều người khác tin tưởng, nhưng lúc này đây, lòng Chiêm Thai Lưu Ly trào dâng một cảm xúc phức tạp.

Những tín nhiệm trước kia đều đến từ sự lừa dối, nhưng lúc này đây, Mục Trần dù biết rõ mọi nguy hiểm và sự giảo hoạt của nàng, vẫn lựa chọn tin tưởng.

Nhìn khuôn mặt tuấn dật, trẻ tuổi của Mục Trần, Chiêm Thai Lưu Ly khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy thì xin Mục Vương cẩn thận."

Đã đạt thành quyết nghị, Mục Trần không do dự nữa, hắn nhìn về phía trước, không nói thêm gì, trực tiếp quay người bạo lướt đi.

Nơi hắn lao tới chính là khu vực Hắc Ám, nơi "Thiên Trận Hoàng" đang cùng chiến văn xiềng xích giằng co, ý đồ thoát khỏi phạm vi chiến trận bao phủ.

Khi nó thấy Mục Trần dám chủ động tiến vào khu vực này, trong mắt lập tức hiện lên vẻ dữ tợn, nó liếm môi, khuôn mặt đầy sát ý.

"Oắt con, ngươi đúng là tự tìm đường chết!"

"Thiên Trận Hoàng" cười lớn đầy dữ tợn, bàn tay khô héo nhấc lên, hắc khí sền sệt quanh thân đột nhiên bùng nổ, hóa thành cột khói tà ác lao nhanh, trực tiếp bao phủ Mục Trần.

Vút!

Mục Trần thấy thế công lao tới, lông mày nhíu chặt, nhưng hắn không hề có ý định phòng ngự. Sau lưng hắn rung lên, một đôi cánh Tử Kim Phượng khổng lồ mở rộng, hai cánh vỗ mạnh, thân hình lập tức bắn ra như tên bắn.

Mượn Chân Phượng chi văn biến thành Phượng Dực, tốc độ của Mục Trần đạt đến mức kinh người, dù là những Ngũ Phẩm Chí Tôn đỉnh phong cường giả cũng khó lòng sánh kịp.

Cột khói tà ác tuy thanh thế hung hãn, nhưng vẫn không thể đuổi kịp Mục Trần. Ngược lại, trong khi truy kích, hắc khí dần trở nên mỏng manh, bởi vì lực lượng bị tiêu hao quá nhanh.

Mục Trần thấy cảnh này, ánh mắt hơi lóe lên. Trong khu vực hắc ám này, "Thiên Trận Hoàng" dường như chịu áp chế không nhỏ, thậm chí mọi công kích đều suy yếu, hẳn là do bị chiến trận bao phủ.

Xem ra nếu mượn áp chế của chiến trận, hắn có thể miễn cưỡng cầm chân "Thiên Trận Hoàng" một chút.

"Thì ra chỉ là một con chuột nhắt chạy trốn!"

"Thiên Trận Hoàng" kinh ngạc trước tốc độ của Mục Trần, chợt nó cười lạnh, duỗi năm ngón tay khô héo tái nhợt, lăng không điểm ra: "Ngươi thích trốn như vậy, ta chiều theo ý ngươi!"

Ầm!

Năm ngón tay điểm ra, hắc khí sền sệt quanh thân điên cuồng xoay chuyển, biến thành năm đầu Ma Xà khổng lồ trăm trượng, toàn thân che kín vảy đen, dữ tợn và xấu xí, mùi ăn mòn lan tỏa khắp nơi, không gian xuất hiện những vết vặn vẹo bị ăn mòn.

Hí!

Năm đạo hắc khí Ma Xà xuất hiện, rít lên một tiếng xuyên thủng hư không, lao thẳng về phía Mục Trần.

Nhìn năm đạo hắc khí Ma Xà, sắc mặt Mục Trần biến đổi. Hắn cảm nhận được nguy hiểm chết người. "Thiên Trận Hoàng" tuy bị chiến trận trấn áp ngàn vạn năm, thực lực không còn một phần mười thời toàn thịnh, nhưng đối với Mục Trần mà nói, vẫn là một kẻ địch không thể chống lại. Nếu không phải hiện tại nó dồn phần lớn lực lượng để đối kháng thạch quân, chỉ sợ lật tay là có thể tiêu diệt Mục Trần.

Hiện tại, nó đã bắt đầu vận dụng lực lượng chính thức, đối với Mục Trần mà nói, đây vẫn là nguy cơ trí mạng.

Vút!

Hai cánh vỗ mạnh, Mục Trần đẩy tốc độ đến cực hạn, thân ảnh để lại những tàn ảnh trong không gian, tiếng xé gió vang vọng.

Hắn biết, "Thiên Trận Hoàng" ở trong phạm vi chiến trận sẽ liên tục bị áp chế và tiêu hao. Hắn chỉ cần không ngừng bay vòng vèo, chờ thế công suy yếu, đến khi có thể đối phó, chính là lúc hắn có thể phản kích.

Chiến lược là chính xác, nhưng hắn đã đánh giá thấp mức độ lợi hại của thế công này. Năm đạo hắc khí Ma Xà tấn công mãnh liệt vượt quá dự liệu của hắn, như thể có thể xuyên thủng hư không. Chỉ trong vài nhịp thở, Ma Xà đã vọt tới từ bốn phương tám hướng, ý đồ chặn giết hắn.

Ầm ầm!

Không gian bên phải Mục Trần vỡ vụn, một đạo hắc khí Ma Xà bắn ra, đuôi rắn sắc bén như một thanh ma thương, đâm thẳng vào tim hắn.

Thân ảnh Mục Trần đột nhiên dừng lại, tâm thần khẽ động, kim quang bùng nổ từ trên người, Long Phượng Kim Giáp thoáng hiện, một cỗ chấn động không thể phá vỡ lan tỏa.

Mục Trần hai tay giao nhau trước ngực, kim quang tràn ngập như một tấm chắn, mạnh mẽ chống lại đuôi rắn hung hăng đâm tới.

Keng!

Hai bên va chạm, hỏa hoa bắn tung tóe, tiếng kim loại vang vọng, không gian rung chuyển.

Vút!

Thân hình Mục Trần bị đẩy lùi mấy trăm trượng, Kim Giáp bảo vệ hai tay xuất hiện một mảng lõm, cảm giác đau đớn tràn ngập. Hắn âm thầm kinh hãi, chỉ là lực lượng từ một cú vung đuôi của hắc khí Ma Xà thôi, đã cường đại đến vậy.

Tuy nhiên, nhờ lực đẩy, Mục Trần đã lui khỏi phạm vi công kích của Ma Xà. Nhưng chưa kịp thở, không gian phía sau đã vỡ vụn, lại một đạo hắc khí Ma Xà dữ tợn lao tới.

Tốc độ quá nhanh, dù có Phượng Dực gia trì, Mục Trần vẫn không tránh kịp.

"Không sai biệt lắm!"

Mục Trần ánh mắt lóe lên, hắn cảm nhận được sau một thời gian giằng co, lực lượng của hắc khí Ma Xà đã không còn đáng sợ như ban đầu. Hơn nữa, hắn không còn nhiều thời gian để tránh né nữa rồi.

Ầm!

Không chút do dự, Mục Trần tâm thần khẽ động, linh lực như phong bạo bùng nổ từ trong cơ thể, linh quang tràn ngập, một đạo quang ảnh khổng lồ hiện ra.

Sau đầu tôn quang ảnh, một vòng Kim sắc Liệt Nhật lơ lửng, phảng phất Đại Phật. Linh lực cường hoành chấn động lan tỏa.

Đó chính là Đại Nhật Bất Diệt Thân.

"Tam Dương chi lực!"

Hai tay kết ấn, trong cơ thể Đại Nhật Bất Diệt Thân, ba vầng Kim sắc Liệt Nhật rủ xuống bay lên, nổ tung, quang mang màu vàng tựa như kim dịch chảy xuôi, khiến Đại Nhật Bất Diệt Thân càng thêm kim quang sáng chói.

Ầm ầm!

Cự chưởng Đại Nhật Bất Diệt Thân đánh ra, kim quang ngưng tụ trên cánh tay hóa thành tinh thể, một chưởng kia đủ để chưởng toái núi cao.

Bành!

Cự chưởng được bao bọc bởi tinh thể Kim sắc, hung hăng va chạm với một con hắc khí Ma Xà, không gian chấn động, sóng xung kích lập tức tàn phá.

Thân thể cao lớn của Đại Nhật Bất Diệt Thân bị đánh bay trở ra, cả bàn tay bị tạc vỡ, hóa thành quang điểm tiêu tán.

Tuy phải trả giá đắt, nhưng hắc khí Ma Xà cũng bị chấn nát, hóa thành hắc quang đầy trời.

Trong Đại Nhật Bất Diệt Thân, Mục Trần lau vết máu trên khóe miệng, sắc mặt ngưng trọng. Để tiếp một kích kia, hắn đã thúc giục lực lượng của Đại Nhật Bất Diệt Thân lên mức cao nhất, nhưng cái giá phải trả là bàn tay bị vỡ nát, thậm chí còn nhận phản phệ. Thế nhưng hắn chỉ giải quyết được một đạo hắc khí Ma Xà.

Hiện tại, vẫn còn bốn đạo hắc khí Ma Xà đang xuyên qua không gian mà đến, vây quanh hắn, đẩy hắn vào tuyệt cảnh.

"Thiên Trận Hoàng" khi chính thức ra tay, đã khiến Mục Trần chật vật. Sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

Ầm ầm.

Khi Mục Trần còn đang suy nghĩ, không gian bốn phía rung chuyển, bốn đạo hắc khí Ma Xà xé gió lao tới, khí thế hung ác cực điểm.

"Các ngươi càng chiến càng yếu, ta không tin, các ngươi có thể giết ta!"

Nguy hiểm ập đến, Mục Trần không hề sợ hãi, trong mắt hung quang tràn ngập. Bàn tay Đại Nhật Bất Diệt Thân nắm chặt, Đại Tu Di Ma Trụ mang Hung Sát Chi Khí thoáng hiện, ba vầng Kim sắc Liệt Nhật trong cơ thể biến thành kim quang sáng chói, hắn đã thúc dục lực lượng đến cực hạn.

Oanh!

Đại Nhật Bất Diệt Thân đạp mạnh, thân hình xông ra, Đại Tu Di Ma Trụ mang theo sát khí ngập trời, bao phủ một đạo hắc khí Ma Xà.

Nơi đây, một cuộc chiến thảm khốc bùng nổ.

Mỗi lần va chạm với hắc khí Ma Xà, thân thể cao lớn của Đại Nhật Bất Diệt Thân đều xuất hiện vết rạn, thậm chí bản thể hắn cũng bị liên lụy, máu trên miệng dần đậm hơn.

Tuy Mục Trần chật vật, nhưng bốn đạo Hắc Xà cũng không khá hơn. Đại Tu Di Ma Trụ hung hăng đập tới đã khiến hắc khí sền sệt quanh thân chúng xơ xác.

Oanh!

Đại Tu Di Ma Trụ lần nữa gào thét đập xuống, một đạo hắc khí Ma Xà cuối cùng không chịu nổi, vỡ vụn. Nhưng ngay lúc đó, đuôi rắn hung hăng đập lên lồng ngực Đại Nhật Bất Diệt Thân.

Bành!

Đại Nhật Bất Diệt Thân vốn đã đầy vết rạn, không thể chịu thêm công kích này, ầm ầm bạo vỡ. Nương theo Đại Nhật Bất Diệt Thân bạo tạc, Mục Trần cũng chật vật bắn ngược ra ngoài.

Phốc.

Một ngụm máu tươi phun ra, khuôn mặt hắn tái nhợt, thân hình bắn ngược cả trăm trượng, mới cưỡng ép ổn định.

Sâu trong địa phương Hắc Ám, khi năm đạo hắc khí Ma Xà bị chấn vỡ, "Thiên Trận Hoàng" đang giằng co với chiến văn xiềng xích đã phát giác, ném ánh mắt âm trầm về phía Mục Trần.

Hắn cho rằng công kích này đủ để giải quyết Mục Trần, nhưng không ngờ, một Tứ Phẩm Chí Tôn kiến hôi, lại có thể chặn được công kích của hắn.

Công kích này của hắn có thể miễu sát cả Ngũ Phẩm Chí Tôn.

"Ngươi khiến ta có chút hứng thú rồi!"

"Thiên Trận Hoàng" nhìn Mục Trần mà cười, khuôn mặt khô héo cùng phù văn quỷ dị nhúc nhích. Thấy nụ cười âm u đó, sắc mặt Mục Trần biến đổi, hắn cảm thấy một cỗ nguy hiểm đáng sợ.

Oanh!

Khuôn mặt quỷ của "Thiên Trận Hoàng" đột nhiên phân liệt, phù văn quỷ dị biến thành một vòng hắc quang, bắn thẳng đến Mục Trần.

Mục Trần thấy vậy, không cần suy nghĩ, thúc giục tốc độ đến mức tận cùng, bắn ngược ra sau. Đồng thời, sắc mặt hắn tái nhợt. Chiêm Thai Lưu Ly chẳng lẽ còn chưa ra tay sao?

Chẳng lẽ nàng muốn mượn đao giết người? Nếu vậy, hắn dù liều mạng trả giá, cũng phải chém giết nàng!

Ngay lúc Mục Trần hoảng sợ bay ra, bên ngoài chiến trận, đôi mắt đẹp của Chiêm Thai Lưu Ly lập lòe. Nàng do dự một chớp mắt, cuối cùng thở dài, thần sắc trở nên nghiêm nghị.

Nàng cắn ngón tay ngọc, một giọt máu tươi nhỏ lên Thạch Ấn, hai tay như thiểm điện kết ấn, quát nhẹ: "Bạo!"

Oanh!

Nương theo tiếng quát, đạo Thạch Ấn cổ xưa trong lòng bàn tay nàng, ầm ầm bạo toái!

Đề xuất Voz: Nghi có ma...xung quanh nhà!
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN