Muốn đàm phán, tất nhiên hai bên phải sở hữu trí tuệ riêng. Đối với linh thú siêu việt như Cửu U Tước, điều đó chẳng đáng lo ngại, bởi linh trí của nó thậm chí còn cao hơn cả nhân loại.
Mục Trần tập trung nhìn vào Cửu U Tước bị giam trong lồng hoa. Đôi mắt nó hung ác, dữ tợn, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Với khí thế đó, Mục Trần chắc chắn rằng, một khi được tự do, việc đầu tiên Cửu U Tước làm sẽ là xé xác hắn thành trăm mảnh.
Linh thú siêu đẳng như vậy, muốn thu phục e rằng chỉ là giấc mộng hão huyền.
"Khụ..."
Bị Cửu U Tước hung dữ nhìn chằm chằm, Mục Trần ho khan một tiếng, tận lực truyền vào một ý niệm thân thiện:
"Vị kia... xin chào a..."
Trái với sự thân thiện của hắn, Cửu U Tước hoàn toàn lạnh nhạt, vẻ mặt hung ác không hề giảm bớt.
"Ta biết ngươi có thể hiểu được lời ta..."
Mục Trần bất đắc dĩ nói tiếp:
"Hoàn cảnh của ngươi ngày hôm nay, kỳ thật coi như gieo gió gặt bão. Ta không trêu ghẹo chọc giận ngươi, ngươi lại ẩn náu vào cơ thể ta, mưu đồ xóa đi thần trí của ta..."
Cửu U Tước vẫn lạnh lùng liếc nhìn Mục Trần, hơi lui lại, tao nhã duỗi cánh, hạ thân nằm xuống trong lồng hoa.
"Chúng ta giằng co như vậy chẳng tốt cho ai cả, không bằng thương lượng một chút, xem có cách nào đôi bên cùng có lợi."
Mục Trần kiên trì thuyết phục.
Bất giác, nét hung dữ của Cửu U Tước lại thêm vẻ trào phúng, châm chọc, căn bản là "mặc kệ".
"Ê, không nể mặt ta chút nào à? Nói gì thì đây cũng là địa bàn của ta, ngươi có tin ta dùng thứ này dọn dẹp ngươi luôn không?"
Mục Trần thấy Cửu U Tước chẳng hề đếm xỉa gì tới, càng nói càng bực, nổi sùng lên.
Cửu U Tước nghe vậy, vẻ miệt thị trong mắt càng đậm. Khi Mục Trần nổi đóa, nó mới truyền ra một tia ý niệm:
"Nhân loại đê tiện, nếu ngươi có thể điều khiển nó, còn cần phải phí lời với ta sao?"
"Ngươi quả nhiên hiểu được, đúng là có thể nói chuyện!"
Nghe thấy ý niệm đó, Mục Trần vui mừng, bất kể thế nào, Cửu U Tước đã mở miệng, dù cho lời nói chỉ toàn miệt thị, khinh thường.
"Nhân loại các ngươi là loài gian trá, miệng lưỡi như lò xo, tham lam tinh phách của ta, mưu đồ đem đi luyện hóa. Thủ đoạn đó, cực kỳ tồi tệ."
Cửu U Tước lạnh lẽo nói.
"Hừ, ra vẻ quang minh chính đại lắm cơ, ngươi không phải cũng âm mưu xóa đi thần trí của ta sao? Việc thành thế này cũng do ngươi tham ăn mắc nghẹn. Không mưu đồ xấu, sao lại bị giam trong cơ thể ta?"
Mục Trần cười khẩy đáp lời.
"Ngươi cho rằng có thể giam ta mãi sao? Tộc Cửu U Tước ta mang huyết mạch bất tử điểu thượng cổ, bằng sức ngươi căn bản không thể gạt bỏ ta. Thực lực của ta theo thời gian sẽ khôi phục, đến lúc đó, kẻ chết đầu tiên sẽ là ngươi!"
Cửu U Tước tràn ngập sát khí đe dọa Mục Trần.
"Vậy cứ thử xem, xem ai có sức chịu đựng đến cuối cùng!"
Mục Trần nổi cáu. Hắn biết rõ, đàm phán với Cửu U Tước là chuyện bất khả thi. Con súc sinh lông gà này quá cao ngạo, căn bản không đời nào chịu thương thảo, đừng nói đến chuyện đôi bên cùng có lợi.
Mục Trần dần kéo tâm thần ra ngoài, hai mắt mở ra, trề môi rủa thầm:
"Con gà quay Cửu U Tước chết bầm... Phải nghĩ biện pháp giải quyết cái phiền phức này, để lâu ắt gây họa."
Mục Trần âm thầm suy nghĩ. Hắn không có nhiều kiến thức về Cửu U Tước. Nếu đúng như lời nó nói, chẳng chóng thì chày hắn sẽ gặp họa. Cái tai họa ngầm này, giải quyết càng sớm càng tốt.
Nhưng Mục Trần không nghĩ ra giải pháp nào. Thứ duy nhất có thể chế ngự, giam giữ Cửu U Tước, chỉ có tờ giấy đen bí ẩn trong cơ thể hắn. Nhưng đó lại là một phiền toái khác, khiến hắn đau đầu bấy lâu nay mà vẫn không biết nó là gì. Có lẽ do thực lực chưa đủ, vận mệnh chưa cho phép hắn chạm tới áo nghĩa trong tờ giấy đen thần bí kia.
Đành vậy, chuyện Cửu U Tước tạm thời gác lại.
Mấy ngày sau, Mục Trần vẫn tĩnh dưỡng, không từ bỏ hy vọng, lại trở vào trao đổi với Cửu U Tước. Nhưng con gà kia chẳng hề để ý, vẫn nằm yên lặng, tao nhã trong đóa hoa Mandala, ánh mắt lạnh băng trêu tức, như xem Mục Trần hát tuồng cho nó nghe.
Mấy ngày đều như vậy, Mục Trần bất đắc dĩ phải từ bỏ. Xem ra, nói đạo lý với Cửu U Tước cũng như muối bỏ bể. Chỉ có thể nhanh chóng tăng cường thực lực. Một khi đạt tới cảnh giới Thần Phách cảnh, có năng lực luyện hóa tinh phách linh thú, có lẽ sẽ tạo thành uy hiếp với Cửu U Tước.
Có lẽ khi đó, con súc sinh lông lá kia mới để ý hắn một chút.
Tạm thời bỏ qua vấn đề Cửu U Tước, hai ngày sau Mục Trần đến chỗ Ôn Linh tiên sinh học tập. Mục Phong nói rằng, trong thời gian tới, Ôn Linh tiên sinh có thể đạt tới Linh Trận sư cấp 2. Nếu thành công, đó sẽ là tin mừng cực lớn cho Mục Vực.
Dù sao, khắp Bắc Linh Cảnh, số Linh Trận sư đạt tới cấp 2 không quá một bàn tay. Xưa nay, Mục Vực chưa từng mời được Linh Trận sư cấp độ đó. Nếu Ôn Linh tiên sinh thành công, thanh danh Mục Vực sẽ tăng cao.
Ôn Linh xưa nay ít cười, thường nghiêm túc, nhưng giờ đối với Mục Trần lại khá hiền hòa. Hẳn là lão đã biết tin tức về việc Mục Trần tranh đoạt danh ngạch. Trong trận chiến đó, Mục Trần dùng linh trận đối phó Liễu Mộ Bạch, khiến hắn bại lui, lão sư cũng nở mày nở mặt.
Trong sân râm mát yên tĩnh, đột ngột có tiếng bước chân chạy nhanh tới. Ôn Linh đang nhắm mắt tu luyện cũng mở mắt ra, cười nhẹ. Cả Mục phủ đều biết lão tu luyện không thích bị quấy rầy, nên bình thường không ai tới đây, đặc biệt là không chạy nhảy ồn ào như thế, ngoại trừ Mục Trần.
"Hê hê, Ôn tiên sinh, ta đến xem khi nào ngài đột phá."
Mục Trần xuất hiện đúng như Ôn Linh đoán, đứng ngay cửa chắp tay chào, cười nói.
Ôn Linh khẽ nhếch miệng cười nhìn thiếu niên kia, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Tên tiểu tử ma quỷ nhà ngươi bớt dùng mấy thủ đoạn nịnh nọt đi. Muốn trận đồ thì nói thẳng, ngày nào cũng quấy rầy ta, ngươi không thấy phiền thì ta cũng thấy phiền."
Mục Trần le lưỡi gãi đầu khi thấy Ôn Linh đã nhìn thấu tim gan mình, bất giác xấu hổ. Trận đồ là thứ mà Linh Trận sư coi trọng nhất, hắn cứ lần lượt đến chôm chỉa hết kho tàng trận đồ của Ôn Linh, thật là không còn gì để nói.
Ôn Linh thấy Mục Trần xấu hổ, cũng vui vẻ cười, ngoắc hắn lại, nói:
"Ngày mai ta bắt đầu bế quan kích phá bình cảnh Linh Trận sư cấp 2. Nếu thành công, mấy trận đồ trước kia cũng không còn quá thích hợp với ta nữa, dạy cho ngươi cũng không sao."
Mục Trần nghe vậy, nhe răng cười xòa, ngoác đến mang tai.
"Ngươi hiện tại có thể ngưng luyện bao nhiêu linh ấn?"
Ôn Linh nhìn Mục Trần, hỏi.
"Mười tám."
Mục Trần đáp ngay. Nhờ tu luyện khắc khổ, linh lực trong cơ thể nhanh chóng mạnh lên, ngưng luyện linh ấn cũng tăng trưởng.
Dù Ôn Linh đã chuẩn bị tâm lý bị tên kia làm giật mình, nhưng khi Mục Trần nói ra vẫn thật sự giật bắn mình, líu lưỡi lắc đầu. Hắn thật sự có thiên phú tu luyện linh trận quá kinh người. Mười tám linh ấn, trong số Linh Trận sư cấp 1, đã gần tiến vào hàng cao cấp.
"Trước kia dạy ngươi Hổ Viêm Phệ Linh Trận, uy lực của nó thừa sức xếp trong ba hạng đầu số linh trận của ta..."
Ôn Linh cười cười, bàn tay nắm lại, một trận đồ có lôi đình xẹt ra tứ tung xuất hiện trong tay lão:
"Quyển trận đồ này tên là Cửu Thiên Lôi Trận, là trận đồ cấp 1 mạnh nhất ta có được đến hôm nay."
Mục Trần nghe thấy, hai mắt sáng rỡ, linh trận mạnh nhất của Ôn Linh tiên sinh sao?
"Linh trận này, cần vừa tròn 20 linh ấn. Trong số trận đồ cấp 1, ta dám cam đoan nó thuộc loại cực phẩm hàng đầu. Đương nhiên, đồ quý cũng rất khó xài. Độ phức tạp của linh trận này có thể so sánh với một vài trận đồ cấp 2 đơn giản. Hiện tại ngươi chưa đủ năng lực chạm vào nó, nhưng ngươi lại khá thông thạo trạng thái Tâm Trận, thế thì khó khăn sẽ giảm đi nhiều."
Giảng giải về linh trận đó, gương mặt Ôn Linh cũng lộ vẻ tự hào, đồng thời hâm mộ không thôi. Trạng thái kia đối với Linh Trận sư mà nói, ai ai cũng thèm thuồng.
"Cửu Thiên Lôi Trận một khi được bố trí thành công, Linh Luân cảnh không thể chống đỡ nổi. Thậm chí, cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ cũng không dám coi thường."
Mục Trần nghe chú giải mà trong lòng nóng lên hừng hực. Cửu Thiên Lôi Trận lại mạnh đến thế sao?
"Trận đồ này cho ngươi đấy, nhưng nhớ kỹ, nếu không cảm thấy chắc chắn thì không cần dây vào, tránh gặp phải tình huống linh trận phản phệ."
Ôn Linh giao trận đồ cho Mục Trần, không quên nghiêm khắc nhắc nhở.
"Dạ!"
Mục Trần vội vàng đáp ứng, cẩn thận tiếp nhận trận đồ kia, chậm rãi mở ra, lôi quang dũng mãnh chui vào mắt. Những hoa văn đường kẻ hỗn độn đến hoa mắt, khiến người thường chóng mặt, thì trong tay Linh Trận sư lại là những quỹ đạo trận đồ tràn ngập huyền ảo, đang chui sâu vào trong đồng tử của Mục Trần.
Mục Trần đứng yên tại chỗ, vẫn chăm chú đọc trận đồ trong tay, vẻ mặt như mê như say, như chìm nổi vào trong đó. Ôn Linh mỉm cười quan sát hắn, lặng lẽ bước ra ngoài.
Khi Mục Trần thoát ra được cái trạng thái say mê chìm ngập kia, sắc trời đã xế chiều, nên vội vàng trở về phòng. Mấy ngày sau, hắn hoàn toàn tập trung đầu óc vào Cửu Thiên Lôi Trận. Càng suy niệm, hắn càng rõ ràng, dù có trạng thái Tâm Trận tương trợ, cũng không cách nào bố trí được linh trận này, do vậy không tùy tiện lỗ mãng, chỉ cố gắng mỗi ngày ghi nhớ, nghiên cứu khắc sâu những quỹ đạo trận đồ vào trong não.
Suốt năm ngày, Mục Trần vẫn ba chìm bảy nổi nghiên cứu linh trận, đến ngày thứ sáu, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng ầm ĩ ở ngoài đình viện. Khẽ nhíu mày đi ra, hắn thấy vài hộ vệ đang gấp rút chạy tới từ tiền viện, không khí có vẻ bất ổn.
"Sao lại thế này?"
Mục Trần gọi một gã hộ vệ lại, trầm giọng hỏi.
"Thiếu chủ!"
Gã hộ vệ kia thấy Mục Trần, vội vàng khom mình hành lễ, bẩm báo:
"Có đại sự, Mục Vực chúng ta có một tòa thành thị bị công kích, thành chủ Trần Hùng bị giết."
Mục Trần nghe thấy, sắc mặt biến ảo kịch liệt.
Đề xuất Tiên Hiệp: Luyện Khí 10 Vạn Năm (Dịch)