Logo
Trang chủ

Chương 897:  Bế Quan Chấm Dứt

Đọc to

Trên Chí Tôn Hải, thân ảnh Mục Trần lăng không đứng, khuôn mặt hắn lúc này vừa kinh hãi, vừa vui mừng. Kinh hỉ ấy, tự nhiên đến từ việc ý niệm của hắn đã có tinh tiến.

Hắn đem một ý niệm phân thành hai, lẽ ra ý niệm phải suy yếu mới đúng, nhưng sự thật lại khiến hắn vô cùng bất ngờ. Ý niệm của hắn so với một tháng trước, không những không suy yếu mà còn trở nên mạnh mẽ hơn!

"Xem ra một tháng vượt qua Lôi Ngục, đã khiến ý niệm của ta tăng lên không ít." Mục Trần thì thào tự nhủ, chợt hai mắt sáng lên, không kìm được mà đứng dậy. Hắn đã nghiệm ra phương pháp tu luyện ý niệm này có chỗ tốt như thế nào.

Trước đây, Mục Trần không có cách nào chủ động tăng cường ý niệm, chỉ có thể dựa vào cơ duyên mà bị động tăng lên, hơn nữa sự tăng lên cũng không rõ rệt, chẳng qua là góp gió thành bão, khiến ý niệm của hắn theo thời gian mà hơn người.

Nhưng giờ đây, Mục Trần đã có "Cửu Kiếp Lôi Ngục quan tưởng pháp", mới tu luyện một tháng mà ý niệm đã có sự tăng tiến rõ rệt, nếu tu luyện một năm...

"Khó trách thường nhân muốn trở thành Chiến Trận Sư lại khó khăn đến vậy. Nếu không có phương pháp tu luyện ý niệm, căn bản không thể ngưng luyện ra Vạn Văn Chiến Ý Chi Linh." Mục Trần cảm thán lắc đầu. Ý niệm của hắn tuy mạnh, nhưng vẫn còn kẹt tại Vạn Văn, huống chi là người khác.

Chiến Trận Sư, chỉ nhập môn thôi đã khó khăn trùng trùng.

"Hôm nay coi như miễn cưỡng tu luyện thành công Cửu Kiếp Lôi Ngục quan tưởng pháp. Về sau chỉ cần rèn luyện ý niệm nhiều hơn, hẳn là có thể tại Lôi Ngục dẫn phát Lôi Kiếp. Chỉ cần vượt qua đệ nhất kiếp, ý niệm có thể tăng mạnh... Đến lúc đó, chớ nói Vạn Văn, chỉ sợ năm vạn Chiến văn cũng làm được."

Ý niệm trong đầu Mục Trần chuyển động, tưởng tượng đến ngày đó, hắn không khỏi chờ mong. Với Vạn Văn Chiến Linh, chỉ sợ Thất phẩm Chí Tôn cũng khó địch lại, còn nếu Chiến văn vượt qua ba vạn đạo, có lẽ Thất phẩm Chí Tôn cũng phải tránh né.

Đương nhiên, Mục Trần cũng biết, muốn vượt qua Cửu Kiếp Lôi Ngục quan tưởng pháp đệ nhất kiếp, hắn cần thời gian rèn luyện rất lâu. Chẳng qua, giai đoạn nhập môn khó khăn nhất đã hoàn thành, Độ Kiếp thành công chỉ là vấn đề thời gian.

Chính thức trở thành một vị Chiến Trận Sư, Mục Trần càng thêm tự tin. Hắn không chỉ nắm giữ Chiến Trận Sư, mà còn là Linh Trận Sư. Hai cái này, ở thời kỳ viễn cổ vốn có cùng nguồn gốc, cho nên hắn hiện giờ thuộc về song trận đồng tu. Bực này tồn tại, dù là ở thời Viễn Cổ cũng là cực kỳ chói mắt.

Hô.

Mục Trần hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc trong lòng, sau đó tâm thần khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Chí Tôn Hải. Bên trong đó, tòa quang tháp màu đen vẫn lẳng lặng đứng sừng sững.

Hỏa Viêm màu vàng hừng hực thiêu đốt, không ngừng luyện hóa những làn khói xanh trong thân tháp. Từng đạo linh lực từ đáy tháp gào thét hạ xuống, rót vào Chí Tôn Hải.

Trong một tháng này, Đại Phù Đồ Tháp không ngừng nghỉ, liên tục luyện hóa tinh hoa linh lực bên trong Vẫn Lạc Nguyên Đan không biết mệt mỏi. Mục Trần có thể cảm giác được, linh lực trong Chí Tôn Hải hôm nay hùng hồn hơn một tháng trước, mặt biển Chí Tôn Hải cũng có chỗ phát triển, thoạt nhìn vô cùng vô tận.

"Linh lực hùng hậu như thế... Khoảng cách đột phá đến Ngũ phẩm Chí Tôn đã không xa."

Tinh quang trong mắt Mục Trần bắt đầu khởi động, linh lực trong Chí Tôn Hải đã đạt đến Tứ phẩm Chí Tôn đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là đến Ngũ phẩm Chí Tôn!

"Bất quá hai vạn Vẫn Lạc Nguyên Đan đã tiêu hao gần hết, chỉ sợ không cách nào hoàn thành một lần chạy nước rút cuối."

Ý niệm trong lòng Mục Trần nhanh chóng chuyển động, chợt tâm thần khẽ động, thoát ra khỏi trạng thái tu luyện. Trong sơn động, thân ảnh ngồi xếp bằng một tháng chưa từng động, vào lúc này hai mắt chậm rãi mở ra.

Trong sơn động, màn khói xanh nồng đậm đã mỏng manh đi nhiều, bởi vì đều bị Mục Trần hấp thu luyện hóa. Một tháng này, hai vạn Vẫn Lạc Nguyên Đan theo thời gian trôi qua đã bị Mục Trần nuốt vào.

Mục Trần nhìn màn khói xanh mỏng manh, có chút trầm ngâm. Hắn vỗ nhẹ Càn Khôn Trạc, lập tức một đạo nước lũ gào thét mà ra, tràn ngập cả sơn động rộng rãi.

Bên trong nước lũ, đương nhiên là vô số giọt Chí Tôn Linh Dịch, nhìn sơ qua không dưới mười vạn giọt.

Hôm nay, Mục Trần so với lúc vừa tới Bắc Giới đã là đại gia. Chí Tôn Linh Dịch trong tay hắn rất nhiều, dù trong một năm qua tu luyện đã tiêu hao không ít, nhưng hắn vẫn còn chứa đựng khá nhiều. Hiện tại là thời gian chạy nước rút, cần phải bỏ vốn ra.

Có mười vạn Chí Tôn Linh Dịch, lần đột phá này hẳn là có thể thành công.

Ầm ầm.

Hai tay Mục Trần như thiểm điện kết ấn, miệng hơi mở ra, lập tức Chí Tôn Linh Dịch biến thành dòng lũ xông vào miệng Mục Trần.

Bên trong Chí Tôn Hải, vào lúc này nứt toác ra, từng đạo như thác nước từ trên trời giáng xuống, cuối cùng vắt ngang phía chân trời, đều đổ vào Đại Phù Đồ Tháp.

Oanh oanh!

Theo dòng Chí Tôn Linh Dịch biến thành linh lực khổng lồ gia nhập, tốc độ luyện hóa bên trong Đại Phù Đồ Tháp cũng tăng tốc. Hỏa Viêm màu vàng hừng hực thiêu đốt, nhanh chóng luyện hóa linh lực khổng lồ, cuối cùng quán chú vào Chí Tôn Hải, biến thành linh lực bản thân.

Mục Trần nhìn qua một màn này, lăng không ngồi xếp bằng xuống, hai tay kết ấn, thúc giục Đại Phù Đồ Quyết. Lập tức Đại Phù Đồ Tháp kịch liệt chấn động, trên thân tháp, Kim Long dài hẹp không ngừng bay lượn.

Cả Chí Tôn Hải giờ khắc này đều vù vù chấn động, trên mặt biển, thủy triều linh lực cực lớn điên cuồng cuồn cuộn, chồng chất lên nhau, một luồng sóng trùng kích phía chân trời.

Một màn như vậy, giống như phá gông cùm xiềng xích, phóng tới cấp độ cao hơn.

Con đường cường giả, vốn là như vậy, không sợ hiểm trở, phấn đấu quên mình lần lượt chạy nước rút tới đỉnh cao. Chỉ có như thế, mới có thể từ vô số sinh linh trổ hết tài năng, trở thành cường giả đỉnh cao, chính thức tồn tại trong đại thế giới!

Vì vậy, Mục Trần bắt đầu thu nạp tâm thần, toàn lực luyện hóa Vẫn Lạc Nguyên Đan cùng Chí Tôn Linh Dịch. Thời gian lại lặng lẽ trôi qua...

HƯU...U...U! HƯU...U...U!

Nơi đây vốn là một mảnh sơn mạch cực kỳ vắng vẻ, nhưng vào lúc này, mảnh sơn mạch này đã bị âm thanh xé gió phô thiên cái địa tràn ngập. Vô số đạo quang ảnh liên tục không ngừng từ mặt đất mọc lên, xa xa lao đi. Đồng thời, lại có quang ảnh quy mô ngang nhau, từ đằng xa lướt đến, mang theo sát khí.

Mảnh sơn mạch này, chính là nơi Mục Trần cùng đội ngũ Đại La Thiên Vực đóng quân nghỉ ngơi và hồi phục. Chỉ có điều, Cửu U bọn họ không ngờ rằng, lần tu luyện này lại kéo dài một tháng.

Trong một tháng, bọn họ chỉ có thể ở đây hộ pháp cho Mục Trần, tránh gây ra rủi ro trong khi hắn tu luyện. Cũng may, trong hành trình Tử Vong Di Tích trở về, Vẫn Lạc Nguyên Đan đã đủ để hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, chờ đợi một tháng cũng không gây ra tổn thất quá lớn.

Hơn nữa, trong thời gian đợi Mục Trần tu luyện, Liệt Sơn Vương, Huyết Ưng Vương thường xuyên mang đám người tạm thời rời đi, tìm kiếm một ít di tích, thuận tay càn quét.

Trong lúc thuận tay càn quét, Cửu U bọn họ cũng chú ý đến tin tức truyền ra trong Vẫn Lạc Chiến Trường. Hiển nhiên, theo thời gian trôi qua, Đại Thú Liệp Chiến tàn khốc và kịch liệt dần dần lộ rõ.

Trong thời gian ngắn ngủi một tháng, trên mảnh Vẫn Lạc Chiến Trường đã bạo phát không biết bao nhiêu lần chiến đấu vô cùng thê thảm. Một số thế lực thực lực yếu kém, hoặc bị tàn khốc giết chết, hoặc bị tổn thất thảm trọng rồi buộc phải rời khỏi mảnh Vẫn Lạc Chiến Trường tàn khốc này sớm.

Trong đó, một số thế lực nhất lưu đã bỏ ra một cái giá vô cùng lớn để tìm đường thoát hiểm, bảo toàn tính mạng.

Đương nhiên, không khí trong Đại Thú Liệp Chiến ngày càng nóng, thậm chí giữa các thế lực lớn cũng bắt đầu xung đột, tia lửa ngày càng mãnh liệt.

Ai cũng có thể cảm giác được, Đại Thú Liệp Chiến lần này sắp tiến vào giai đoạn điên cuồng nhất... Trong giai đoạn đó, coi như là các thế lực lớn, cũng có nguy cơ bị hủy diệt!

Trên một ngọn núi, thân thể Cửu U thon dài mềm mại đón gió đứng, đôi mắt đẹp ngước nhìn một ngọn núi cách đó không xa, nơi có một tòa sơn động đóng chặt, là nơi Mục Trần tu luyện.

Từ khi hắn tiến vào trong đó, đã một tháng không có động tĩnh truyền ra, khiến họ có thể cảm giác được bên trong có linh lực chấn động, chỉ sợ đều cho rằng Mục Trần đã xảy ra chuyện.

Bởi vì trong Đại Thú Liệp Chiến này, một tháng không phải là ngắn. Nếu không phải bọn họ đã thu hoạch tương đối khá tại Tử Vong Di Tích, chỉ sợ trong một tháng chờ đợi, cũng đủ để khiến họ bị bỏ lại phía sau.

HƯU...U...U.

Cách đó không xa, âm thanh xé gió truyền đến, mấy đạo thân ảnh thoáng hiện bên cạnh Cửu U. Đương nhiên, đó là đám người Liệt Sơn Vương. Họ nhìn thoáng qua nơi Mục Trần bế quan, cau mày nói: "Mục Vương vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan sao?"

Cửu U khẽ lắc đầu, cười khổ một tiếng. Hiển nhiên, thời gian tu luyện lần này đã vượt quá dự liệu của họ.

"Ha ha, tu luyện lâu như vậy, hẳn là thu hoạch không nhỏ. Xem ra, lần này sau khi xuất quan, thực lực Mục Vương hẳn là tinh tiến rất lớn." Huyết Ưng Vương ngược lại không để ý, cười nói.

"Một tháng này, tuy chúng ta không có thu hoạch gì lớn, nhưng coi như là nghỉ ngơi lấy lại sức, tránh được bầu không khí điên cuồng bên trong Vẫn Lạc Chiến Trường. Bằng không, lúc này nếu gặp phải Thần Các, cũng khá phiền toái." Linh Kiếm Vương nói.

Vừa nghe đến hai chữ Thần Các, sắc mặt Cửu U bọn họ đều có chút biến hóa. Vì nửa tháng trước, đội ngũ Thần Các cùng một thế lực lớn Vạn Thánh Sơn đã gặp nhau, tranh đoạt Vẫn Lạc Nguyên Đan trong một tòa di tích. Hai bên xuất thủ, đánh đập tàn nhẫn, kết quả cuối cùng khiến người ta rung động.

Vị Chiến Ý thiên tài của Vạn Thánh Sơn, trực tiếp bị Chiêm Thai Lưu Ly của Thần Các đánh tan. Không chỉ bản thân trọng thương, mà quân đội tinh nhuệ dưới trướng đều tổn thất hơn phân nửa. Vạn Thánh Sơn trong trận đại chiến kia, ngay cả Lục phẩm Chí Tôn cũng vẫn lạc, có thể nói vô cùng nghiêm trọng...

Trận chiến này, triệt để khiến thanh danh Chiêm Thai Lưu Ly đại chấn, thậm chí hào quang của Phương Nghị, kẻ từng là bá chủ Long Phượng Lục, cũng trở nên ảm đạm.

"Chiêm Thai Lưu Ly đã trở thành Chiến Trận Sư rồi." Cửu U trầm giọng nói, nếu không phải là Chiến Trận Sư, nàng ta không thể dễ dàng đánh bại một vị thiên tài Chiến Ý như vậy.

Liệt Sơn Vương sắc mặt ngưng trọng, đối mặt với Chiến Trận Sư chỉ huy một quân đội tinh nhuệ, dù hắn có thực lực Lục phẩm Chí Tôn đỉnh phong cũng cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.

"Nghe nói Phương Nghị gần đây một mực tìm kiếm tung tích của chúng ta, xem ra là có ý định báo thù. Chúng ta lúc này tạm lánh mũi nhọn, cũng là phù hợp." Cửu U khẽ nói: "Chỉ cần chờ đến lúc Mục Trần xuất quan, chúng ta có thể động thân, cùng chư Vương Đại La Thiên Vực bắt đầu tụ hợp, tiến tới chờ đợi Vực Chủ chỉ lệnh."

Liệt Sơn Vương bọn họ cũng gật đầu, hoàn toàn chính xác, Thần Các thanh thế ngày càng mạnh, hơn nữa Chiêm Thai Lưu Ly đã trở thành Chiến Trận Sư. Muốn chống lại, phải đợi Mục Trần xuất quan.

Nói cách khác, đội ngũ của họ hôm nay, e rằng không thể ngăn cản được nhuệ khí của đám người Phương Nghị.

Đông!

Trong lúc họ trầm ngâm, mảnh đại địa này lặng yên run rẩy một cái, khiến Cửu U, Liệt Sơn Vương bọn họ hơi kinh hãi. Chợt họ mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt kinh hỉ nhìn về phía tòa sơn động đóng chặt.

Vào lúc này, họ phát giác được, trong sơn động kia có một luồng linh lực hùng hồn giống như núi lửa phun trào!

Cỗ linh lực chấn động, đương nhiên là Mục Trần!

Bế quan một tháng, rút cuộc cũng có động tĩnh!

Đề xuất Voz: Bởi Vì Chúng Ta Sẽ Mãi Mãi Bên Nhau​
Quay lại truyện Đại Chúa Tể (Dịch)
BÌNH LUẬN